Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 207: Yêu nữ cuồng vọng




“Thế nào? Chúng ta ở lại đây xem náo nhiệt hay là đi trộm đồ trước?” Trúc Hư Vô nhìn Kim Phi Dao, hỏi, dù sao hắn cũng chỉ là chạy vô giúp vui, còn có lấy được gì không chỉ là việc thứ hai.

Kim Phi Dao thu hồi ánh mắt, kiên định nói: “Đương nhiên phải đi trộm đồ, loại náo nhiệt này có gì đáng xem đâu. Nhân lúc bọn họ không có ở, những tiểu nhân vật trong này giao hết cho ngươi.”

“Ngươi đúng là đồ trứng thối, mau đi thôi.” Trúc Hư Vô cười mắng một tiếng, kéo Kim Phi Dao nhanh chóng hướng lên đỉnh núi.

Kim Phi Dao quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Uyển Ti, đúng là quá giống, căn bản là giống nhau như đúc.

Hai người bọn họ liền chạy lên núi, dọc đường không hề gặp một người nào, ngay cả lúc đi ngang qua dãy nhà giữa hoa viên trên sườn núi cũng không thấy bóng người.

Theo lý mà nói, thế nào cũng phải có người ra xem náo nhiệt, yên tĩnh thế này thật sự quá khác thường.

Tuy nhiên, hai người bọn họ vẫn không dừng lại, trực tiếp vọt tới đỉnh núi, mà Hoa Uyển Ti và Hoa Nam Chí ở ngoài cãi nhau xong đã xông vào đánh nhau.

Hoa Nam Chí khống chế dưỡng hồn thú trên tay tới đánh Hoa Uyển Ti. Tu vi cũng tương đương, Hoa Uyển Ti lại khống chế được năm con dưỡng hồn thú trắng muốt. Những con dưỡng hồn thú này mỗi cử động đều có lực lượng thông thiên, chỉ tùy tiện rít gào một tiếng, tiếng kêu đã vang tận trời, chấn cho tu sĩ Trúc Cơ liên tục lui về phía sau, còn phàm nhân thì ngũ quan đổ máu, thống khổ vạn phần.

Dù tu sĩ Nhân tộc nhiều ngụy quân tử nhưng vẫn có không ít người có nguyên tắc. Có ba tu sĩ Nguyên Anh xung phong nhận việc vây quanh những phàm nhân này, hợp lực tạo một màn hào quang ngăn trở ảnh hưởng của dưỡng hồn thú lên phàm nhân.

Dưỡng hồn thú của Hoa Nam Chí tung một trảo, một ngọn núi đã bị cào đổ, uy lực đúng là lớn kinh người.

Nhưng Hoa Uyển Ti lại có năm con dưỡng hồn thú, không cần phải đứng dậy, cứ ngồi trên xe nhẹ nhàng vẫy tay, năm con dưỡng hồn thú đã vọt lên. Lấy một địch năm, dù dưỡng hồn thú của Hoa Nam Chí có lợi hại đến đâu cũng không chịu nổi.

Sáu con dưỡng hồn thú hỗn chiến, chỉ tùy tiện một trảo cũng đánh ra đao gió sắc nhọn có thể cắt đứt thân thể tu sĩ Kết Đan. Tu sĩ Trúc Cơ nhanh chóng lui về phía sau nhưng vẫn có không ít người bị đao gió công kích, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.

Cuối cùng, mọi người đồng loạt chạy đến phía sau tu sĩ Nguyên Anh kỳ, như vậy sẽ có cường giả chắn phía trước.

Những tu sĩ được Hoa Nam Chí mời đến đa phần là do các môn phái phái tới, chỉ có vài vị Nguyên Anh kỳ kia là có giao tình thật sự với hắn. Bọn họ không ra tay, những tu sĩ khác đương nhiên cũng chỉ đứng nhìn.

Mấy tu sĩ này đều đang đợi thời cơ, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy bất kỳ tu sĩ của Quỷ Mị sơn trang nào xuất ra đứng cạnh Hoa Nam Chí.

Bọn hắn đang rất không hiểu, Hoa Nam Chí đã làm gia chủ mấy trăm năm, sao làm người lại kém như thế, lại không có ai đi ra ủng hộ. Nếu tất cả mọi người đều phản đối hắn làm gia chủ thì hắn căn bản là bị gia tộc xóa tên, giờ đến cướp gia chủ vị, về sau làm sao phục chúng, dù sao cũng không thể giết chết hết người trên Quỷ Mị sơn trang được.

“Mọi người mau giúp ta giết yêu nữ, không cần nói đạo nghĩa gì với nàng cả, mọi người cùng tiến lên.” Đúng lúc này, dưỡng hồn thú của Hoa Nam Chí từ không trung rớt xuống, thân thể đầy máu nằm dưới đất, còn hắn thì đang ôm ngực, miệng phun máu tươi.

“Khụ… khụ…” Nghe xong lời này, có người ho khan vài tiếng. Những lời này thường được hô lên trong lúc quần ẩu với người khác, đã sớm trở thành trò cười cho Ma tộc, hiện tại lại nghe thấy nhất thời khiến không ít người thấy xấu hổ.

Lấy tiền tài của người, phải cùng người tiêu tai, kể cả có xấu hổ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì thế, những tu sĩ Nguyên Anh được mời đến nhìn thoáng qua nhau rồi từng người xuất thủ.

“Hừ, ta kính các vị là những nhân vật có uy tín danh dự, chỉ cần các vị không ra tay thì ta sẽ coi như không biết, Quỷ Mị sơn trang vẫn có thể chung sống hòa bình với mọi người như trước. Nếu các vị giúp đỡ kẻ đã bị goa tộc xóa tên kia thì chính là địch nhân của ta, là địch nhân của toàn bộ Quỷ Mị sơn trang. Chẳng lẽ Hoa Uyển Ti ta lại sợ các vị hay sao!” Hoa Uyển Ti đứng dậy, đối mặt với hai mươi tu sĩ Nguyên Anh, không hề úy kị nói.

Hoa Khê ngồi phía trước bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, thái độ không để ý sinh tử.

Lời của nàng khiến cho những tu sĩ Nguyên Anh kia bất mãn. Người ta vốn chỉ định tùy tiện ra mấy chiêu gọi là, hiện tại bị sự cuồng vọng của nàng chọc giận. Ngươi là Nguyên Anh hậu kỳ, chúng ta cũng không phải Luyện Khí kỳ, số lượng lại đông mà ngươi còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, thật là không biết sống chết.

Theo tâm trạng giận dữ, độ mạnh yếu của pháp thuật pháp bảo cũng khác nhau, nhất thời các loại pháp bảo phát ra đủ loại ánh sáng đẹp mắt, đỏ, vàng, xanh, uy lực tăng lên, trông thật đẹp mắt.

“Đẹp quá, có điều nếu đánh lên thì địa bàn Quỷ Mị sơn trang này sẽ bị hủy hết.” Kim Phi Dao và Trúc Hư Vô đã chạy tới trên đảo nổi của Quỷ Mị sơn trang, đứng đó nhìn ra bầu trời ánh sáng phía ngoài, không kìm được cảm thán.

Trúc Hư Vô cũng ở một bên nói: “Nữ nhân này thật sự quá cuồng vọng, một người đối đầu hai mươi mấy người mà còn như vậy, không biết có phải còn có đòn sát thủ không.”

“Ngươi lại có thể bình tĩnh phân tích? Thực khiến ta giật mình.” Kim Phi Dao tuy không nhìn thấy Trúc Hư Vô nhưng vẫn nhìn vào phương hướng chính xác, bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Trúc Hư Vô tức giận bất bình đáp; “Có ý gì? Ta là tu sĩ Nguyên Anh đó, dưới tay còn có một đống đệ tử tư chất ưu tú, làm sao có thể không trưởng thành, không bình tĩnh?”

“Hừ, đừng có mạnh miệng, người như ngươi vạn năm còn không được một người.” Kim Phi Dao hừ một tiếng phản bác.

Trúc Hư Vô cũng lườm nàng một cái, “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói người khác, không tự soi gương nhìn mình đi. Người tám lạng kẻ nửa cân thôi, nếu ta là một vạn năm mới xuất được một người thì ngươi là mười vạn năm nha.”

“Trư ca, ngươi mau nhìn, nàng lại chiêu ra dưỡng hồn thú.” Đúng lúc này, Kim Phi Dao lôi kéo Trúc Hư Vô, chỉ vào Hoa Uyển Ti phía xa, kinh ngạc nói.

Trúc Hư Vô phẫn nộ mắng: “Trư ca cái gì? Nói chuyện rõ ràng hơn được không hả?”

“Được rồi, Trúc ca. Ngươi mau nhìn đi, nàng chiêu ra mười sáu con dưỡng hồn thú màu trắng kìa.” Kim Phi Dao hắc hắc cười, chỉ tay về phía trước.

“Chiêu thì chiêu, có gì mà phải ầm ĩ?” Trúc Hư Vô lầu bầu, chuyện này có gì hay đâu.

Kim Phi Dao lắc đầu nói: “Dưỡng hồn thú của nữ nhân này là màu đen, ta đã trông thấy nó sáu mươi năm trước. Hơn nữa, dưỡng hồn thú của Quỷ Mị sơn trang, một người chỉ có thể chiêu ra một con, không thể chiêu ra tới mười sáu con như nàng, chắc chắn là có cổ quái.”

“Mặc kệ nàng ta cổ quái hay không, chúng ta không phải tới để giúp ai cả, mau mau vào trong đi.” Trúc Hư Vô không hề mắc mưu, hiện tại bất kể cả việc thú vị đến mức nào cũng không thể bằng được nữ hài bên cạnh được. Muốn hắn chạy tới đó góp vui ư, đừng hòng.

“Hừ, vậy chúng ta mau đi thôi.” Kim Phi Dao chẹp miệng, bỏ trận đánh nhau kia lại, cùng Trúc Hư Vô đi vào đảo nổi.

Bên ngoài đánh cho kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, trong vùng trung tâm của Quỷ Mị sơn trang lại yên lặng như tờ khiến cho người ta cảm giác rờn rợn.

Trên đảo không hề thiếu những tiểu lâu rường cột chạm trổ náu mình dưới tán cây. Kim Phi Dao không biết phải đi đâu, hỏi Trúc Hư Vô: “Trúc ca, ngươi có kinh nghiệm hơn ta, ngươi nói xem chỗ như Tàng Bảo các nằm ở đâu?”

“Ai nói ta có kinh nghiệm, đây là lần đầu tiên ta đi làm trộm đấy.” Trúc Hư Vô tức giận đáp.

Kim Phi Dao cấu một cái vào tay hắn, tỏ ra không tin: “Không thể nào, Trúc ca, ta vừa nhìn là biết bình thường ngươi chắc chắn rất hay làm chuyện như vậy, không cần phải giả vờ, ta sẽ không nói ra ngoài đâu. Mau nói cho ta biết Tàng Bảo các có thể ở chỗ nào đi.”

“Không phải ở chỗ cao nhất thì là chỗ có nhiều thủ vệ nhất, nếu đều không phải thì chính là ở căn phòng lớn nhất.” Trúc Hư Vô phi thường bất đắc dĩ, đành phải nói ra vị trí thông thường của Tàng Bảo các trong môn phái ra.

“Không hổ là Trúc ca, quả nhiên kinh nghiệm lão đạo.” Kim Phi Dao gật đầu tán thưởng.

Kinh nghiệm cái rắm! Trúc Hư Vô đầy bụng khó chịu, tuy hắn làm việc bằng hứng thú, hỉ nộ vô thường, thích xằng bậy nhưng việc ăn trộm này thì đây đúng là lần đầu tiên, trước kia chỉ là đục nước béo cò thôi.

Lúc này đổi thành Kim Phi Dao kéo hắn chạy tới chạy lui trong sơn trang, tìm kiếm nơi vị trí cao hoặc là thủ vệ sâm nghiêm. Nhưng dạo hết một vòng vẫn không phát hiện bất kỳ chỗ nào có cấm chế, tất cả đều là những tiểu lâu không người.

“Không có, hoàn toàn không tìm thấy. Hơn nữa ngay cả người cũng không có ai, muốn bắt một người tới hỏi đường cũng không được, những người này chết ở đâu rồi chứ!” Kim Phi Dao dạo qua một vòng rồi kéo Trúc Hư Vô tới trước căn phòng lớn nhất sơn trang.

Đây là một tòa điện cao rộng, phía trên treo một bẳng hiệu viết chữ “Hồn”, cửa đang khép chặt, xung quanh không một bóng người. Xem ra chỉ có thể đi vào trong này tìm kiếm, hy vọng có thể sớm tìm được nơi tàng bảo.

Kim Phi Dao lặng lẽ đi tới cửa, phát hiện trên cửa không có cấm chế, sau đó dùng thần thức đảo qua liền thấy bên trong cung không có người. Cảm thấy cầm tay Trúc Hư Vô rất vướng, nàng liền thả tay hắn ra, nhẹ nhàng đẩy cửa, tiến vào trong điện.

Sau đó nàng xoay người đóng cửa, chợt nghe Trúc Hư Vô truyền âm: “Làm gì vậy, ta bị cửa kẹp rồi, ngươi từ từ không được à?”

Kim Phi Dao đành phải thả ra, để Trúc Hư Vô tiến vào, sau đó bất mãn truyền âm: “Ai bảo ngươi ẩn thân, ta không nhìn thấy được. Nếu ngươi dạy ta Thanh Minh Nhãn thì ta sẽ không kẹp phải ngươi.”

“Nằm mơ, vừa mới quen chưa được một canh giờ đã muốn lừa gạt pháp quyết của ta.” Trúc Hư Vô liếc mắt một cái đã nhìn thấu quỷ kế của nàng.

“Nghe ngươi nói kìa, ta không có ý này, ngươi đa tâm rồi.” Kim Phi Dao híp mắt cười cười, bắt đầu tìm kiếm trong điện.

Cách tiện nhất là dùng thần thức quét, Trúc Hư Vô cũng không nhàn rỗi, cũng dùng thần thức Nguyên Anh kỳ bắt đầu tìm kiếm.

“Hả? Phía sau có không ít người, tới mười mấy người lận.” lúc Trúc Hư Vô đảo qua bức tường điêu khắc hình dưỡng hồn thú phía sau ngai vàng trong điện liền phát hiện đằng sau có vấn đề.