Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 179: Hỗn ăn lừa uống




Lục Giác thú cường tráng kéo chiếc xe bằng Thanh mộc không nhanh không chậm đi trên đường. Đức Hỉ ngồi trước điều khiển xe, Bố Tự Du an vị chính giữa xe, nhàn nhã hút thuốc, bộ dáng lười biếng, Kim Phi Dao làm một nữ nô câm điếc an vị trong góc, hơi cúi người lật xem quyển vở trong tay.

Mộc Tháp cưỡi một con sói ba đuôi đi theo sát bên cạnh xe, hộ tống Bố Tự Du tới trấn Ba Đạt.

Nói đây là cái xe vẫn là cất nhắc nó, cũng không biết địa giới Ma tộc có phải không lạnh hay không mà thú xe này tứ phía gió lùa, trên đầu chỉ có trần xe hình tròn, bốn phía treo la quyên trong suốt, không có chút hiệu quả che gió ngăn mưa nào. Hơn nữa, toa xe chỉ cao bằng một nửa xe ngựa bình thường, đã thế còn chạm rỗng bao nhiêu lỗ nhỏ, người ngoài nhìn vào là biết ai đang ngồi trong.

Kim Phi Dao đang yên lặng xem quyển vở ma ngữ trên tay, chữ Ma tộc giống như gà bới, phát âm quỷ dị khiến nàng nhìn mà đau thắt tim. Thi thoảng nàng lại liếc nhìn trộm Bố Tự Du vài lần, phát hiện dưới thân hắn có một cái đệm rất dài, không khác lắm với cái đệm của Lang ma đầu, chỉ là tài liệu kém xa.

Nàng đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ Lang ma đầu cũng vì chuyên môn ngồi trong thú xe gió lùa bốn phía này nên mới chuyên môn làm một cái đệm hoa lệ như thế?

Cuối cùng, Kim Phi Dao rốt cục không nhịn được, truyền âm hỏi Bố Tự Du: “Tiểu Bố, xe của người Ma tộc đều là như vậy à?”

“Xe của quý tộc cơ bản đều như thế này, chủ yếu là để cho nô lệ và bình dân triều bái, có phải ngươi cảm thấy chạm trổ quá rỗng không?” Bố Tự Du tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, hỏi.

Kim Phi Dao gấp quyển vở lại để đầu óc nghỉ ngơi một lát, truyền âm qua: “Ta nghĩ là ở đây không có mùa đông, nếu như có tuyết rơi, trời lạnh thấu xương mà vẫn ngồi loại xe này để thường dân triều bái thì quá tự ngược rồi.”

Bố Tự Du cười cười, truyền âm đáp: “Ở địa giới Ma tộc, việc quý tộc nhận triều bái của bình dân là truyền thống mấy vạn năm rồi. Quyền lực cũng nằm trong tay quý tộc, ma nhân nơi này tuyệt đối tôn trọng và nghe lệnh của quý tộc, đó cũng là nguyên nhân vì sao Nhân tộc cứ mãi giằng co với ma nhân.”

Không hiểu sao Bố Tự Du lại giảng đến đạo lý ở chung giữa hai giới, “Về mặt pháp luật và vật tư mà nói thì cả hai bên đều có ưu điểm và khuyết điểm, ở Nhân tộc tài nguyên nhiều hơn, Ma tộc thì hoàn cảnh ác liệt hơn. Ma tộc muốn cướp đoạt địa bàn của Nhân tộc để sinh sống, Nhân tộc cũng muốn khống chế địa giới Ma tộc, linh thảo và yêu thú ở đây là nguồn tài phú cuồn cuộn không ngừng. Song phương đều muốn khống chế đối phương mới khiến cho thủy hỏa bất dung, lại bởi vì thực lực tương đương nên đành phải giằng co như vậy. Tuy nhiên, thế giằng co sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ cần dục vọng quá lớn sẽ phát sinh chiến tranh. Những địa giới khác cũng luôn va chạm nhau, tính ra còn ác liệt hơn Bắc Thần Linh giới nhiều.”

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, khó hiểu hỏi: “Vì sao không thể hòa bình ở chung? Địa giới hai bên hợp thành một, ai cũng được ở nơi có hoàn cảnh tốt bên Nhân tộc, sau đó muốn tài nguyên lại chạy tới địa giới Ma tộc, hai bên hòa bình chung sống, không cần phải đánh giết, lại cùng có lợi.”

“Quan niệm bất đồng, ngoại hình bất đồng, hai bên không có khả năng chung sống hòa bình. Trong mắt Ma tộc, Nhân tộc nhát gan ti bỉ lại giả tạo, còn trong mắt Nhân tộc thì Ma tộc lại hung mãnh dã man, là dã thhú không biết lễ nghi quy củ.” Bố Tự Du tựa hồ rất bất mãn với tình huống giữa hai giới.

Loại chuyện này dường như rất khó giải quyết, Kim Phi Dao cảm thấy không nói chuyện này còn tốt, sau khi nói rồi bản thân nàng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Nàng vốn là học ma ngữ tới đau đầu, muốn tán gẫu vài câu để giải tỏa, không ngờ đầu lại càng to hơn. Nàng đành phải tiếp tục cúi đầu nhìn ma ngữ trong tay, không tiếp tục thảo luận chủ đề cao thâm này với Bố Tự Du nữa.

Không có Kim Phi Dao nói chuyện cùng, Bố Tự Du tựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Có thể là sắp tới trấn Ba Đạt, Ma tộc trên đường càng lúc càng nhiều, không cần biết là bình dân hay nô lệ, có tu vi hay không có tu vi, thấy xe Lục Giác thú của Bố Tự Du đi ngang qua là lập tức quỳ xuống đón chào, đợi xe Lục Giác thú đi qua bọn họ mới vẻ mặt cung kính đứng lên, tiếp tục bước đi.

Trước cảnh tượng đó, Kim Phi Dao và Đức Hỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Những người này tôn trọng quý tộc như thế, nếu như bị phát hiện là giả thì chắc chắn sẽ bị bọn họ nuốt sống.

Đức Hỉ cũng gặp vài người quen là bụi nhân trên đường, bọn họ đều trà trộn trong Ma tộc, do Ma tộc xung quanh đều quỳ nên cũng chỉ có thể quỳ theo, kể cả việc người đánh xe là người quen cũng không biết.

Mộc Tháp cưỡi sói ba đuôi giả làm hộ vệ cũng nhận được quỳ lạy trên đường, nàng cảm thấy rất cao hứng, đầu ngẩng cao giống như thật sự là hộ vệ, kiêu ngạo cưỡi sói đi qua trước mặt mọi người.

Ngay cả một ma nhân Trúc Cơ kỳ cưỡi ngựa trên đường gặp Bố Tự Du cũng phải xuống kiệu, đứng ở ven đường, hơi cúi đầu tỏ vẻ tôn trọng Bố Tự Du.

Nếu Bố Tự Du thật sự là quý tộc Ma tộc thì Kim Phi Dao và Đức Hỉ còn có thể cảm thấy thật thoải mái, đáng tiếc hai người giờ đây đang kinh hãi đảm khiêu. Chỉ bằng vào tạo hình và diễn xuất cùng khí chất của Bố Tự Du, dọc đường đi liền không có bất luận kẻ nào hoài nghi bọn họ, nhất là sau khi tới gần trấn Ba Đạt thì số người quỳ xuống ngày càng nhiều, ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy vô số đầu ma nhân với đủ mọi loại màu tóc ven đường.

Kim Phi Dao ngồi trên xe Lục Giác thú, cả người thấy rất không khỏe, như đứng đống lửa như ngồi đống than, thầm mong mau mau tới trấn Ba Đạt.

Như nàng mong muốn, Mộc Tháp đột nhiên lên tiếng, “Đại nhân, phía trước chính là trấn Ba Đạt.”

Kim Phi Dao nghe không hiểu nhưng có Bố Tự Du âm thầm truyền âm, nàng nhanh nhẹn nhìn về phía trước.

Một tòa thổ thành xuất hiện trước mắt, phòng ốc làm từ đất đỏ, nơi nơi tung bay những miếng vải đủ màu sắc, phảng phất như được trở lại thành Bát Thông vậy.

Bốn người cứ thế gióng trống khua chiêng vào trấn Ba Đạt, trong thành cũng là một đường bái quỳ, ngay cả trấn thủ cũng bị kinh động. Không ngờ loại trấn nhỏ xa xôi này mà cũng có đại nhân quý tộc xuất hiện, điều này khiến cho trấn thủ kinh hỉ lại mang theo chút sợ hãi, chỉ sợ chiếu cố không chu toàn, đắc tội vị đại nhân này.

Hắn tự mình chạy tới nghênh đón, tất cung tất kinh khom người hành lễ: “Bái kiến đại nhân. Tiểu nhân là trấn thủ trấn Ba Đạt, Ô Địch. Nơi đây hẻo lánh nghèo nàn, xin đại nhân đừng lấy làm phiền lòng.”

“Trấn thủ sao? Ta mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi trước.” Bố Tự Du tựa người lên đệm, nhìn tên trấn thủ khoảng hai mươi tuổi phía trước, không chút để ý nói.

Trấn thủ nghe vậy thì vội vàng nói: “Chỗ ở tiểu nhân đã sắp xếp xong, hiện tại sẽ đưa đại nhân qua, không biết phải xưng hô với đại nhân thế nào?”

“Bố.” Bố Tự Du khẽ ngước mắt, lười biếng nói.

Trấn thủ vừa nghe thấy tên quý tộc chỉ có một chữ liền có chút thất thần, hắn lại có thể gặp được vị đại nhân này, nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Mộc Tháp ở một bên thì hai mắt càng sáng hơn, nhìn Bố Tự Du như sói như hổ nhìn con mồi.

Hoàn toàn không hiểu được cuộc đối thoại, Kim Phi Dao chỉ nhìn thấy sau khi Bố Tự Du phát ra một từ thì tất cả đám người xung quanh giống như vớ được vàng, hai mắt tràn đầy sung sướng, nhất là những nữ tử đang quỳ dưới kia, không biết có phải nàng nhìn nhầm không mà tựa hồ ảm thấy nét mặt họ đột nhiên trở nên kiều diễm vô cùng, vô số ánh thu ba liền ập tới.

Kim Phi Dao có chút kinh ngạc, tình cảnh này thật là đáng sợ, Bố Tự Du này rốt cục là nói gì mà có thể quyến rũ toàn bộ nữ tử vậy? Nàng có cảm giác chỉ lát nữa là đám nữ tử này sẽ đều cắt sừng xuống mà ném tới. Nàng không tự chủ đưa tay sờ sờ bên người, định lấy cái ô hoa ra để chắn, khỏi bị sừng đập vào người, lại nhớ ra là ô hoa đã bị hủy mất rồi.

May mà trấn thủ Ô Địch cũng phát hiện ra những ánh mắt si mê của nhóm nữ tử đang ao ước một bước lên trời kia, vội vàng hộ tống Bố Tự Du tới nơi ở.

Trấn thủ chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ lại quản lý toàn bộ trấn Ba Đạt. Trấn này là một trong số các thôn trấn ở gần cấm giới mà bụi nhân thường hay lui tới. Trấn thủ cũng biết có bụi nhân trà trộn buôn bán trong Ma tộc, hơn nữa phải tới một phần năm số người trong trấn cũng biết điều này, nhưng vì lợi ích lớn, hơn nữa bên trên cũng không quản cho nên những người này không muốn chặt đứt tài lộ, đều mặc kệ bụi nhân ở trong trấn.

Trấn thủ kiếm được lợi lộc rất lớn từ việc buôn bán của bụi nhân, nhà của hắn cũng là tòa lớn nhất, hoa lệ nhất trong trấn Ba Đạt tuy rằng nhìn từ ngoài vào cũng chỉ có thể nhìn thấy một bức tường đất thật cao thật dài khiến cho người nhìn không hề có cảm giác một tia phú quý nào.

Trấn thủ Ô Địch đã sớm phái người phái người sửa sang trang phục lại cho vợ và các con, cả nhà quỳ gối ở cửa nghênh đón quý tộc Bố.

Thấy Bố Tự Du đến nhà người khác, không chút hoảng hốt bước xuống xe, Kim Phi Dao đành phải kiên trì đi theo.

Bố Tự Du đứng ở cửa nhà của trấn thủ, trước mặt là cả nhà già trẻ lớn bé nhà Ô Địch, hắn tao nhã cầm tẩu thuốc quơ quơ một cái, nói: “Đứng lên đi, không cần đa lễ như vậy.”

“Tạ đại nhân.” Những người kia đồng thanh kêu tạ xong liền đứng dậy, cúi đầu đứng ở hai bên, Ô Địch vội vàng đi phía trước dẫn bọn họ vào trong.

Chẳng lẽ những người này không cần điều tra thân phận sao? Cũng không nghĩ xem, Nhân tộc đều là tóc đen, thế kia chẳng phải chỉ cần thêm bộ quần áo và cái tẩu là có thể giả mạo quý tộc sao? Thật không hiểu những người này nghĩ gì, bị người ta lừa thành như vậy mà không biết chút nào. Kim Phi Dao không yên đi theo phía sau, vừa cảm thấy bi ai cho người Ma tộc vừa đi vào trong phủ trấn thủ.

Tường đất bên ngoài đã che lấp toàn bộ cảnh sắc bên trong, phía sau bức tường đất buồn tẻ là sân viện lát gạch đủ màu sắc rực rỡ, trong sân có hơn mười cây đại thụ. Phía trước là một loạt phòng đất cao ba tầng, chỉ nhìn bề ngoài cũng không thấy quá hoa lệ nhưng quan sát những tấm vải treo ở cửa sổ là biết khác hẳn với vải bông mà thường dân ngoài phố vẫn dùng.

Trong một góc sân có một cái ao nhỏ, hai con vịt đang bơi lững thững trong đó, trên cổ một con còn buộc một sợi chỉ, nhìn là biết nó là sủng vật của một tiểu hài tử nào đó trong phủ

Bên hồ là đình hóng mát có trải thảm, đồ ăn bày sẵn, huân hương lượn lờ, là nơi để nghỉ ngơi vô cùng tốt. Có thể là do muốn tán gẫu thêm vài câu với Bố Tự Du, cảm thấy ở đình vẫn tiện hơn chứ không như ở trong phòng không tiện quấy rầy, Ô Địch liền dẫn bọn họ tới chỗ đình nghỉ mát.