Bọn họ vốn định tới trấn Ô Cốc trước là để Kim Phi Dao mua một ít hàng hóa nhưng trên người nàng đã có ngọc kim cương thì không cần phải tới đó nữa. Vì thế, bọn họ liền sửa lộ tuyến, trực tiếp tới sơn mạch Ô Cốc, đợi sau khi từ địa giới Ma tộc trở về sẽ tới trấn Ô Cốc để xử lý hàng hóa mua từ Ma tộc.
Dọc đường đi, đôi sừng của Đức Hỉ vẫn để trên đầu Mập Mạp, nó không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn có vẻ rất cao hứng, ngay cả sờ cũng không cho ai sờ. Kim Phi Dao quá hiểu nó, nó sẽ không trả lại nữa, lại nghĩ đến lúc tới cấm giới mà Mập Mạp không cho Đức Hỉ lấy xuống thì đúng là hay ho.
Sơn mạch Ô Cốc liên miên không ngừng, vô cùng dài, nếu đi bộ thì có khi mất một tháng cũng không thể đi hết. Chính giữa sơn mạch có một quầng sáng ngăn cách hai bên, một bên là địa giới Nhân tộc, bên kia là địa giới Ma tộc. Bên dưới quầng sáng có vô số thi thể yêu thú và chim chóc, tất cả đều do đâm nhầm vào quầng sáng, bị cấm giới giết chết.
Thường xuyên có tu sĩ Luyện Khí kỳ tới chỗ quầng sáng này để tìm thi thể yêu thú, chỉ cần đi qua đi lại một lát cũng có thể kiếm được một đống linh thạch lớn.
Kim Phi Dao đi theo bọn họ đến trước quầng sáng, không cần bọn họ nhắc nhở, từng luồng sát khí bức nhân phát ra từ quầng sáng đã khiến nàng không dám tiến lên sờ loạn.
Nàng ngẩng đầu nhìn phía trên quầng sáng, không thấy điểm cuối, căn bản không biết cao bao nhiêu. Thử xâm nhập thần thức xuống dưới, cấm giới cũng đâm xuyên dưới lòng đất, hoàn toàn ngăn chặn hai bên. Kim Phi Dao rất bội phục những bụi nhân này, thật không biết làm sao bọn họ chạy xuyên qua cấm giới.
“Đi theo ta.” Đức Hỉ ngựa quen đường cũ đi tới một chỗ cách cấm giới khá xa trên một sườn núi dày đặc những cây cối. Hắn thả thần thức ra xem xét mọi nơi để xác định không có ở xung quanh.
Các bụi nhân có cách nhập cư trái phép của riêng họ, nếu ai cũng có thể thoải mái đi qua thì khoản lợi ích kếch xù kia cũng không tới phiên bọn họ. Để bảo vệ đường lui cũng như lợi ích của mình, thủ pháp nhập cư trái phép của từng bụi nhân chỉ có mình họ biết.
Bố Tự Du nhìn bốn phía, tò mò hỏi: “Sao vậy? Đổi chỗ à?”
“Đúng vậy, từ sau khi Lang ma đầu mượn thông đạo của bụi nhân để quay về địa giới Ma tộc thì những lão giả khống chế quầng sáng này rất hận bụi nhân. Trước kia, một thông đạo có thể sử dụng nửa năm đến một năm, hiện tại lại chưa được ba tháng, làm chúng ta gặp không ít phiền toái. May mà cách ngươi bảo ta lần trước không tệ, nếu không lúc ta từ địa giới Ma tộc trở về đã gặp phiền toái rồi. Đều do kẻ thả Lang ma đầu kia làm hại, thực quá đáng giận!” Đức Hỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Bố Tự Du nhìn Kim Phi Dao, nói: “Nói cũng đúng, hoàn toàn là một tên tai họa.”
Kim Phi Dao ngoảnh đầu hết nhìn trái lại nhìn phải, làm bộ như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Trong một bụi cây, Đức Hỉ lấy ra một cái hộp đựng trang sức mỹ phẩm của nữ nhân, mở ra thì thấy bên trong tầng tầng lớp lớp những chiếc hộp nhỏ hoặc bình nhỏ xinh xắn, trong hòm còn có không ít bút vẽ.
Xem ra vẫn phải hóa trang…
Kim Phi Dao nhìn đống bình kia, rất tò mò muốn biết bên trong đựng cái gì. Chẳng lẽ người Ma tộc trừ màu tóc đỏ ra còn có màu khác? Lang ma đầu tóc đen thùi mà, không cần đổi màu tóc chắc là không có vấn đề gì chứ.
Đức Hỉ lấy ra một cái gương đặt lên một tảng đá, sau đó cầm bút, chấm chấm vào cái bình nhỏ rồi bắt đầu vẽ lên mặt.
Trong bình nhỏ là thứ nước màu đen, chỉ chốc lát, hai gò má Đức Hỉ đã xuất hiện một hoa văn. Vẽ mặt xong, hắn lại vẽ hoa văn tương tự như cái trên mặt lên cánh tay.
“Đây là hoa văn gì? Dùng để phân biệt thân phận sao?” Kim Phi Dao tò mò ngồi xổm xuống nhìn hoa văn trên người Đức Hỉ.
Đức Hỉ chỉ còn vài nét vẽ nữa là xong, chấm bút vào trong bình rồi nói: “Đây là hình xăm của người Ma tộc, vẽ hình xăm này lên cả sừng nữa sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chờ ta vẽ xong sẽ nhuộm tóc và vẽ hình xăm cho ngươi, ngay cả quần áo cũng sẽ chuẩn bị riêng cho ngươi.”
“Nhưng vì sao nhất định phải nhuộm tóc? Ta đã từng gặp người Ma tộc có tóc đen, chỉ cần thay quần áo và đội sừng lên là được mà.” Kim Phi Dao có chút không hiểu, rõ ràng là có tóc đen, sao còn phải nhuộm?
Nghe xong lời nàng, Đức Hỉ có chút kinh ngạc: “Ngươi lại gặp quý tộc Ma tộc rồi sao? Thật là lợi hại.”
“Quý tộc?”
Đức Hỉ gật đầu đáp: “Tóc người Ma tộc có đủ màu nhưng màu đen thì chỉ quý tộc mới có. Người Ma tộc rất tôn trọng quý tốc, nếu chúng ta cứ để tóc đen mà vào địa giới Ma tộc sẽ gặp phải sự chiếu cố đặc biệt của người Ma tộc. Ngươi thử nghĩ xem, đến lúc đó đi đâu cũng có một đám người Ma tộc theo đuôi, cúi đầu khom lưng với ngươi, mà lễ tiết của quý tộc thì không phải ai cũng rõ, nếu chúng ta giả dạng làm quý tộc sẽ rất dễ bị nhận ra. Chúng ta vẫn nên làm bá tánh bình dân mới tốt.”
“Vậy sao? Vậy thì được, cũng nhuộm đỏ cho ta đi, nhuộm xanh lại tưởng rằng cả đầu toàn rêu.” Kim Phi Dao đành phải gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, Đức Hỉ đã vẽ xong, đợi mực khô, hắn liền đưa tay định lấy đôi sừng trên đầu Mập Mạp.
“Cẩn thận.” Kim Phi Dao trông thấy thì vội vàng nhắc nhở.
Nhưng nàng vẫn kêu chậm nửa nhịp, tay Đức Hỉ vừa sờ lên đầu Mập Mạp thì Mập Mạp vẫn luôn hòa khí đần độn đột nhiên tức giận, tung ra vài trọng chưởng. Đức Hỉ bị bay lên không trung, sau đó quay cuồng rơi xuống đất.
“Mập Mạp, đây là sừng của người ta, sao ngươi lại đánh người ta chứ!” Kim Phi Dao mắng, đi ra phía trước định lấy lại đôi sừng. Ai ngờ Mập Mạp lại bày ra tư thế sẵn sàng ứng chiến, nói rõ ra chính là không muốn trả sừng, kể cả có là Kim Phi Dao tới nó cũng sẽ đánh nàng.
“Kim đạo hữu, sao linh thú của ngươi lại thế?” Đức Hỉ ôm mặt, ngạc nhiên nhìn nàng, ai mà ngờ được Mập Mạp lại tự nhiên xuất thủ chứ, dọc đường đi mọi người đều cùng ăn cùng cười, hắn còn nhiều lần ôm Mập Mạp uống rượu ăn thịt, uống say còn từng tựa vào bụng Mập Mạp mà ngủ, sao vừa mới đó đã trở mặt động thủ?
Kim Phi Dao ngượng ngùng cào cào tóc, cười khổ nói: “Đức đạo hữu, thật xin lỗi. Hình như nó rất thích hai cái sừng này, đã tự coi nó là của mình rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ta chỉ có một đôi này là hoàn chỉnh, những cặp khác đều không trọn vẹn hoặc là chỉ có một sừng.” Đức Hỉ sửng sốt, sau đó thì nóng nảy.
“Ta nghĩ là… hẳn phải có người Ma tộc đi đánh nhau với Nhân tộc, sau đó bị chém mất một sừng chứ.” Kim Phi Dao đảo mắt, thình lình nói.
Đức Hỉ nhìn nàng, nhịn không được khen: “Ngươi thật là cơ trí, chỉ đảo mắt cái đã có cách.”
Bỏ qua Mập Mạp vẫn còn đang trong tư thế sẵn sàng ứng chiến, Đức Hỉ lục ra một bao sừng của ma nhân, đổ hết ra đất.
Nhìn đống sừng ma nhân có tới hơn mười cặp kia, Kim Phi Dao gật đầu khen: “Đức đạo hữu quả nhiên là tu sĩ thân kinh bách chiến, lại có thể giết được nhiều ma nhân như vậy.”
Đức Hỉ vội vàng nhặt ra chiếc sừng thích hợp nhất, không ngẩng đầu nói: “Đều là ta nhặt được. Ta là bụi nhân, nếu giết người Ma tộc thì còn buôn bán gì nữa. Người làm buôn bán đều là những người hòa ái dễ gần, sao có thể đi khắp nơi giết người được.”
“Người Ma tộc đều không chôn sao? Sao ngươi lại nhặt được nhiều sừng như vậy?” Nghe hắn nói xong, cái đầu tiên xuất hiện trong đầu Kim Phi Dao là một vùng đất âm u đầy ngập xương xẩu.
Bố Tự Du ngồi một bên, tay đang cầm cành cây chọc chọc Mập Mạp, thuận miệng nói: “Người Ma tộc có phong tục nếu ái mộ một người nào đó sẽ cắt sừng của mình tặng cho người đó. Có vài người nhận sừng xong lại di tình biệt luyến, sẽ vứt cái sừng đó đi. Tuy nhiên bọn họ sẽ mọc sừng mới sau khi cắt cho nên không sợ trở thành ma nhân một sừng.”
“À.” Kim Phi Dao gật đầu đáp: “Thế tức là nếu chỉ đội một cái sừng sẽ trở thành một thiếu nữ có người trong lòng, cắt sừng tặng cho người ta? Nhưng vị đại thúc này cũng chỉ có một sừng, nếu bị người khác hiểu lầm là đôi ta ái mộ nhau nên trao đổi sừng thì phải làm sao?”
“Này, ngươi nói ai là đại thúc hả?” Đức Hỉ ngẩng đầu, bất mãn nói.
“Đã mấy chục gần trăm tuổi cả rồi, còn thiếu nữ với đại thúc gì nữa, nói ra chỉ dọa người.” Bố Tự Du vui vẻ cười nói.
“Không được, ta không muốn bị hiểu lầm như vậy.” Kim Phi Dao vội vàng chạy nhanh đến đống sừng kia, so sánh nửa ngày rốt cục cũng tìm được một đôi thoạt nhìn tương đối giống sừng.
“Ta dùng cái này, ngươi tự chọn cái khác đi.” Nàng giơ sừng trước mặt Đức Hỉ, kiên định nói.
Đức Hỉ trông thấy một cái sừng màu trắng bị gập lại giữa chừng thành góc vuông, bóng loáng, còn một cái thì cong cong, màu sắc hai cái cũng chỉ tương tự thôi. “Cái này hoàn toàn không giống nhau mà, làm sao mà hóa trang? Tiểu hài tử một tuổi của Ma tộc cũng có thể nhìn ra ngươi là đồ giả.”
“Xem ta.” Kim Phi Dao xắn tay áo, cầm một tảng đá lên đập vào bên sừng có góc vuông. Bị nàng đập một cái, góc vuông kia liền bị đứt, chỉ còn lại một đoạn nham nhở dài chưa được một ngón tay.
“Tốt rồi, ngươi giả trang làm đại thúc mê luyến thiếu nữ chặt sừng đi tặng còn ta là nữ hài đáng thương đào tẩu dưới tay thủ hạ của tu sĩ Nhân tộc mà bị gãy sừng. Được rồi, tiểu Bố, ngươi muốn sừng kiểu gì? Có muốn làm đại thúc tặng sừng không?” Kim Phi Dao cười hì hì hỏi.
Đức Hỉ câm nín nhìn cái sừng bị đập gãy, nghĩ rằng lại còn có cả biện pháp này nữa. Nếu ngay cả sừng cũng rách rưới thế này thì thoạt nhìn rất nghèo túng. Làm kẻ Ma tộc ăn xin, kể cả có gặp bụi nhân khác, không cần phải bộc lộ thân phận cũng không sợ bị cướp.
Bố Tự Du chỉ cười cười khoát tay, nói: “Không cần, ta tự có chuẩn bị. Các ngươi cứ thay quần áo và hóa trang đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Nói xong, hắn bước vào trong rừng cây cách đó không xa, cũng không biết định làm gì.
“Thần thần bí bí làm gì, chẳng lẽ hắn sợ lộ tay ra trước mặt người khác?” Kim Phi Dao vừa để Đức Hỉ nhuộm tóc vừa tò mò nhìn vào rừng.
Đức Hỉ cũng vừa nhuộm tóc cho nàng vừa nói: “Người này mọi lần toàn tự đi tới địa giới Ma tộc, đây cũng là lần đầu tiên ta đi cùng hắn, không biết hắn sẽ nhuộm tóc màu gì nữa. Tuy nhiên, đầu hắn tết thành nhiều bím tóc như vậy, ta cũng không muốn giúp hắn cởi ra để nhuộm.”
Nhuộm tóc xong, Đức Hỉ lại vẽ hình xăm nữ hài tộc Mê Muội lên tay Kim Phi Dao, có điều là hắn cũng không hiểu biết lắm về bộ tộc này, đành phải vẽ na ná theo trí nhớ.
“Hai người các ngươi thật là chậm, bây giờ vẫn còn chưa chuẩn bị xong.” Lúc này Bố Tự Du đã đi ra, thấy bọn họ còn chưa xong liền cười nói.
Đức Hỉ ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng của hắn liền mắng: “Ngươi làm gì vậy? Muốn hại chết chúng ta sao?”