Hơn hai mươi ngày
sau, rốt cục thuyền Hải Thạch cũng đi tới hải vực mà bọn họ muốn. Đây là một vùng biển san hô, vô số san hô dưới đáy hình thành một vùng biển
nông khá rộng, cùng với những dải đá ngầm tạo cho nơi này cảm giác hoang tàn vắng vẻ. Phóng mắt nhìn ra, toàn bộ trên mặt biển lởm chởm vô số đá ngầm, kể ra thì khá thuận tiện cho tu sĩ đặt chân.
Sau khi tiến
vào dải đá ngầm, thuyền Hải Thạch rất ít gặp yêu thú công kích, mọi
người rốt cục có thể nhẹ nhàng thở ra, nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị cho
chuyến đi săn. Đây rõ ràng là do tu sĩ trấn thuyền đã thu dục phấn lại.
Thuyền Hải Thạch chọn một chỗ neo lại, cá vàng kéo thuyền tự mình bơi đi, tu
sĩ trấn thuyền đứng trên mái nhà, nói với những tu sĩ Trúc Cơ phía dưới: “Các vị, chúng ta sẽ ở lại đây nửa năm, mọi người có thể tự do hành
động, chỉ cần nhớ thời gian trở về là được. Hết thời gian là chúng ta sẽ rời khỏi đây, không đợi bất luận kẻ nào hết. Nếu mọi người có gì muốn
mua hoặc bán thì có thể lên thuyền, ở đây rất an toàn.”
Mọi người lắng nghe, ai cũng biết lần này đi không thể tiết kiệm tiền, chỉ hy
vọng vận khí tốt, gặp được nhiều yêu thú, có thể kiếm thêm chút tiền bù
lại phần tiêu phí.
Tu sĩ trấn thuyền nói xong liền trở vào lầu bảy, trên lầu bảy có hai gian để cho hai tu sĩ trấn thuyền ở.
Tuy lần nào cũng chỉ thấy tu sĩ này ra xử lý sự vụ nhưng kỳ thực trên
thuyền Hải Thạch có tới hai gã tu sĩ Kết Đan. Cùng là người của Thượng
Tiên lâu nên đều quen biết, hắn biết người kia chỉ thích khổ tu cho nên
mấy việc vặt vãnh này đều giao cho hắn. Lúc trước cũng đã bàn bạc xong,
hắn lúc nào cũng có thể rời thuyền đi săn yêu thú kiếm thêm, không cần
phải luôn luôn ngồi trên thuyền.
Kim Phi Dao nhân mấy ngày không
có yêu thú tập kích đánh thuyền ngồi trong gian phòng nhỏ hẹp bổ sung
linh lực. Nàng lười biếng duỗi người, gãi đầu nhìn ra ngoài qua khung
cửa sổ, liền thấy đám tu sĩ ngự pháp bảo bay ra bốn phương tám hướng.
Kim Phi Dao không vội vã rời bến như vậy, ý định cùng Mập Mạp ăn no bụng
đã, sau đó mới lấy phi thảm ra, tìm một nơi ít người tới mà đi.
Vùng biển này rất đẹp, những dải san hô màu sắc rực rỡ nằm ngay dưới mặt
nước tầm hai, ba thước, nước xanh như màu trời. Kim Phi Dao ghi nhớ rặng san hô bên đường làm lộ tiêu, tránh cho sau này bị lạc đường, không
quay lại thuyền kịp.
Một ngàn tu sĩ quả thật là hơi nhiều, dọc
đường đi có thể gặp được tu sĩ dang phi hành chung quanh tìm yêu thú,
đều là tụ tập thành từng nhóm, đông thì mấy chục người, ít thì hai, ba
người. Không ít người khá may mắn, đã tìm được yêu thú và đang đánh
nhau, cả đường đi nàng không thấy một yêu thú nhàn rỗi nào. Xem ra nàng
chỉ có thể đi xa một chút mới có thể tìm được yêu thú.
Nghĩ vậy,
Kim Phi Dao liền thẳng đường bay ra xa, tuy rằng yêu thú trong biển rất
nhiều nhưng đại dương rộng lớn phi thường, cũng không thể dễ dàng gặp
được yêu thú như vậy.
Mà phía sau nàng, bốn huynh đệ săn tiền thường cũng bám theo xa xa.
Do xảy ra vài việc ngoài ý muốn nên bọn họ đã tiêu pha vượt xa kế hoạch.
Thù lao thỏa thuận để giết chết Kim Phi Dao không đủ cho lần ra khơi
này. Bọn họ đã thay đổi mức độ ưu tiên, vốn tính toán giết Kim Phi Dao
là việc quan trọng, sau đó nhân tiện săn mấy con yêu thú để kiếm thêm,
hiện tại mục tiêu chính của bọn họ là săn yêu thú, sau đó thuận tiện
giết Kim Phi Dao kiếm thêm.
Dù sao bọn họ cũng phải đi tìm yêu thú, liền đi cách Kim Phi Dao rất xa, tìm chỗ vắng người mà tới.
Kim Phi Dao cũng phát hiện có bốn người đi phía sau nhưng cũng chỉ nghĩ là
cùng đường, hải vực này lớn như vậy, cũng không thể cấm người khác bay
phía sau mình được.
“A, phía trước có một con yêu thú.” Đột
nhiên, Kim Phi Dao phát hiện trên mặt biển phía xa có một điểm đen đang
di động, có khả năng là yêu thú.
Nàng lấy cuốn sách ghi chép về
các loài động vật biển ra, chuẩn bị bay tới gần so xem là yêu thú gì,
biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Bay tới gần
hơn, điểm đen kia đã to bằng nắm tay, mơ hồ thấy được là một con cá màu
đen. Kim Phi Dao vừa định mở sách ra tìm phần viết về các yêu thú hình
cá thì một cột nước từ người yêu thú liền phun tới.
“Biết phun
nước sao, ta có nhớ mang máng về yêu thú thế này.” Nàng liền lật vài
trang sách, tìm được phần giới thiệu về yêu thú này.
Phụng Thủy
thú cấp sáu, cao trăm trượng, lực đại vô cùng, có thể khống chế nước
công kích. Nhìn giới thiệu, Kim Phi Dao bất đắc dĩ khép lại cuốn sách,
bất mãn nói: “Gì chứ, dĩ nhiên là yêu thú cấp sáu, lại còn to như thế.
Đám động vật biển này thật đáng ghét, hình thể đại phẩm giai cao, thực
là khiến người ta đau đầu.”
Một mình Kim Phi Dao không thể trị
được con yêu thú này, nàng đành phải bay qua nó, đúng lúc nàng bay qua
thì con Phụng Thủy thú kia lại phun ra một cột nước to mấy trượng về
phía nàng.
Thân ảnh Kim Phi Dao lóe lên bay qua, cột nước phun
lên không trung rồi lại rơi xuống, tạo ra một màn mưa tráng lệ. May mà
nàng nhanh mắt nhanh tay, lập tức bung cái ô hoa ra, ngăn hết nước mưa
lại.
“Đại ca, phía trước có một con yêu thú, chúng ta có giết
không?” Bốn huynh đệ phía sau cũng phát hiện ra con Phụng Thủy thú, lão
nhị vội vàng dò hỏi lão đại.
“Giết. Đương nhiên phải giết. Dù sao nữ nhân này cuối cùng cũng phải quay lại thuyền, chúng ta động thủ ở
đây cũng đâu khác gì quay về Vạn Tiên Thủy thành rồi động thủ.” Giết
chết Kim Phi Dao lại còn phải hỏi được thân phận của nữ nhân xinh đẹp
nào đó thì mới lấy được mười vạn linh thạch hạ phẩm từ tay Nhạc Vô
Thanh. Mà một tháng nay trên thuyền bọn họ đã tiêu mất gần tám vạn linh
thạch hạ phẩm, chỉ có bị choáng đầu mới có chuyện thấy yêu thú mà không
giết.
Lão tam mập mạp hỏi: “Đại ca, nếu khách hàng thúc giục thì sao?”
“Lão tam, có phải ngươi ăn nhiều quá nên trong đầu lấp toàn thịt không?
Không nhìn xem chúng ta đang ở đâu, khách hàng có muốn thúc giục thì hắn cũng không có bản lĩnh đưa phù âm điểu tới đây. Giết sớm hay giết muộn
đều do chúng ta tự quyết định.” Lão tam vô tội bị lão nhị mắng cho một
tràng.
“Đi, nó là yêu thú cấp sáu, mọi người phải cẩn thận một
chút.” Lão đại dặn dò một tiếng, dẫn đầu ngự pháp bảo bay về phía Phụng
Thủy thú. Ba người còn lại cũng vội vàng đuổi theo, đi kiếm món tiền đầu tiên từ khi tới đây.
Kim Phi Dao không hề biết rằng mình đã cắt
đuôi được bốn kẻ tâm địa bất chính như thế, chỉ thông qua thần thức mà
biết được bốn người này đi giết Phụng Thủy thú.
Đến khi nàng tìm được một con Oa Âm thú cấp năm thì bốn huynh đệ kia đã không còn bóng dáng.
Oa Âm thú tên nghe rất êm tai, làm cho những người chưa từng thấy nó sẽ
nghĩ nhầm nó đáng yêu như trẻ con, thật ra đó là vì tiếng kêu của nó
giống tiếng hài tử khóc nỉ non, cũng có thể nói là giống tiếng mèo động
đực, buổi tối mà nghe thấy sẽ khiến người ta lạnh sống lưng, vậy nên mới có cái tên này.
Oa Âm thú này trông rất xấu xí, có cái đầu rất
to, hai bên mép thò ra hai cái răng nanh dài, lớp da xám xịt trơn trượt. Không biết có phải là Kim Phi Dao nhìn nhầm không mà nàng cảm thấy
dường như chỉ thấy một cái chân phía sau của nó, đếm tới đếm lui thì Oa
Âm thú cũng chỉ có ba chân.
Không cần biết nó mấy chân, dù sao
cũng chỉ có răng nanh và yêu đan là hữu dụng, những phần khác đều để cho cá ăn. Kim Phi Dao cũng lười không muốn giở sách ra xem con Oa Âm thú
này có phải thật sự chỉ có ba chân hay không, chiêu Thông Thiên Như Ý
ra, nhanh chóng bay tới chỗ nó.
Nhắm vào làn da bóng loáng của Oa Âm thú, Kim Phi Dao biến Thông Thiên Như Ý thành hai cái vòng đầy răng
cưa, nhanh chóng xoay tròn rồi cắt về hướng Oa Âm thú.
Rào rào
một tiếng, Thông Thiên Như Ý liền cắt ra hai vết thương trên lưng Oa Âm
thú, sau đó Thông Thiên Như Ý lại bay trở lại không trung, rồi lại vòng
lại với tốc độ nhanh hơn đánh về phía Oa Âm thú.
Kim Phi Dao nhảy khỏi phi thảm, tay trái thu lại ô hoa, tay phải dấy lên Minh hỏa, đánh
lên miệng vết thương mà Thông Thiên Như Ý vừa rạch ra.
Sau khi
vào Trúc Cơ trung kỳ, hắc minh trong Minh hỏa của Kim Phi Dao càng nhiều thêm, hiện tại một đoàn Minh hỏa đã có một nửa là màu đen, chỉ có một
nửa là màu lam như ban đầu. Lực sát thương của Minh hỏa màu đen tăng lên một bậc, Minh hỏa xanh đen trực tiếp nhảy vào trong miệng vết thương
của Oa Âm thú.
Oa Âm thú đau đớn hét lớn một tiếng, chân trước vỗ mạnh một cái, một tảng đá ngầm lập tức bị đánh vỡ, nước biển bốn phía
bắn lên cao tới hai trượng.
Sau đó, Kim Phi Dao nhanh chóng đưa
hai tay ra, vô số minh quang bong bóng điên cuồng tụ tập lại, cuối cùng
hình thành một cái minh quang bong bóng to sáu trượng bay trong không
trung.
Oa Âm thú bên dưới há mồm ra, một đoàn ánh sáng phi vèo
ra. Kim Phi Dao ném minh quang bong bóng về phía trước, toàn thân hóa
thành Minh hỏa, một ngọn Minh hỏa phun ra đón đầu quang đoàn của Oa Âm
thú.
Hai luồng lực lượng chạm, tạo nên sóng gió to lớn, sau đó
triệt tiêu lẫn nhau, mà minh quang bong bóng lúc trước bị Kim Phi Dao
đánh văng ra vừa vặn dừng lại phía trên Oa Âm thú, phụp một cái liền bao bọc nó lại.
“Thiêu!” Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, Minh hỏa
xanh lẫn đen trong minh quang bong bóng phun ra, linh lực trong người
Kim Phi Dao lập tức bị hút hơn nửa.
Oa Âm thú rít gào trong Minh
hỏa, ngọn lửa liền dấy lên, cao tới năm, sáu trượng, lúc này linh lực
giống như nước lũ ào ào tuôn ra. Kim Phi Dao suýt chút bị thoát lực, vội vàng ném một viên bổ linh đan vào miệng mới khống chế được Minh hỏa.
Không hổ là yêu thú cấp năm, dưới Minh hỏa của Kim Phi Dao mà vẫn liều mạng
giãy dụa, từng quang đoàn chói mắt phun ra, xuyên qua minh quang bong
bóng, đánh lên không trung.
Kim Phi Dao quýnh lên, vội vàng điều
khiển Thông Thiên Như Ý chui vào trong minh quang bong bóng, tiếp tục
đâm Oa Âm thú. Chậm rãi, lực giãy dụa trong minh quang bong bóng càng
ngày càng yếu, cuối cùng cũng không còn động tĩnh, Oa Âm thú rốt cục đã
chết.
Thở ra một hơi, Kim Phi Dao thu hồi linh lực, minh quang
bong bóng và Minh hỏa biến mất, lộ ra thi hài rách nát của Oa Âm thú.
Kim Phi Dao ngồi ở một bên nghỉ ngơi, nhẹ tay huy gạt, Thông Thiên Như Ý liền cắt đứt cái đầu cứng rắn của Oa Âm thú. Nàng lại dùng tay hút một
cái, một viên yêu đan đen thùi lùi tỏa sáng bay ra, dừng lại trên tay
Kim Phi Dao.
Thu hồi yêu đan vào trong túi càn khôn, nàng bảo Mập Mạp rút răng nanh của yêu thú ra, lại ngồi tại chỗ khôi phục toàn bộ
linh lực mới trèo lên phi thảm, đi tìm con mồi kế tiếp.