Thuyền Bàn Cổ rời bến lần này đã đứng chờ ở cửa biển, còn ba ngày nữa là sẽ
xuất phát, Kim Phi Dao cũng mang theo nhân mã tới nơi này.
Thượng Tiên lâu coi như cũng chu đáo, biết đám tu sĩ rời bến đa phần là nghèo
mạt rệp, nếu thu phí lên thuyền quá nhiều thì chắc chắn bọn họ không đưa ra nổi cho nên mỗi người chỉ thu tượng trưng hai vạn linh thạch hạ
phẩm.
Cái giá này ở Vạn Tiên Thủy thành cũng không khác cho không cho lắm, mà những tu sĩ rời bến cũng biết thiên hạ không có gì cho
không, thuyền Bàn Cổ của Thượng Tiên lâu ra ngoại hải rồi sẽ tìm các
loại cớ để bóc lột tu sĩ.
Trên thuyền cũng có phòng ở, để đề
phòng việc phòng mình nhìn trúng bị người khác cướp mất, Kim Phi Dao đã
tới cửa biển trước ba ngày.
Trên bến tàu vĩ đại ngoài cửa biển đã có hai chiếc thuyền Bàn Cổ to lớn đang neo đậu, mỗi chiếc dài hơn trăm
trượng, rộng hơn ba mươi trượng. Trên thuyền có bảy tầng phòng, cửa sổ
các phòng đều gắn lưu ly, lúc gặp sóng to trên biển thì có thể ngăn cản
nước, không cho tràn vào trong khoang thuyền.
Trên thân tàu có
hoa văn pháp trận rườm rà, nếu gặp phải yêu thú to lớn công kích có thể
mở ra màn hào quang phòng ngự cường đại, bảo vệ an toàn cho thuyền Bàn
Cổ.
Thuyền ở Vạn Tiên Thủy thành đều không có mái chèo, nếu không dùng cá vàng kéo thì phải tự mình thúc giục. Thuyền Bàn Cổ cũng như
vậy, chỗ đầu thuyền treo đầy những dây thừng to khủng bố, vừa nhìn là
biết cũng dựa vào linh thú kéo.
Kim Phi Dao đánh giá những sợi
dây thừng to bằng cánh tay kia, không biết phải dùng cái gì kéo thuyền,
hẳn là không phải cá vàng, nếu là cá vàng thì không biết phải dùng bao
nhiêu con mới đủ, đến lúc đó đứng trên thuyền sẽ không nhìn thấy nước
biển mà là biển cá vàng.
Chiếc thuyền nàng sắp lên có một cái tên khá khó nghe, Hải Thạch, nghe qua liền khiến người ta cảm giác thuyền
rất nặng, xuống nước là chìm.
Mà tên của chiếc thuyền Bàn Cổ bên
cạnh còn khó nghe hơn: Hải Tảo. Hải Tảo, có thể bơi trên biển, nhưng lại quá không có khí phách, còn không được vững chắc như cái tên Hải Thạch.
Vốn còn cho rằng mình là người lên thuyền đầu tiên, dù sao cũng đã tới
trước tận ba ngày, nhưng đến khi Kim Phi Dao giao phiếu cho tu sĩ Thượng Tiên lâu, phi thân lên sàn tàu cao mấy chục trượng thì mới phát hiện
tình hình hoàn toàn khác hẳn với tưởng tượng của nàng.
Trên sàn
tàu đầy rẫy đầu người, thế mà đã có không ít tu sĩ tới trước. Trên sàn
tàu có một loạt bàn thấp được gắn cố định xuống nền. Trong một bàn có
năm, sáu tu sĩ đang ngồi trò chuyện, khí thế ngất trời.
Kim Phi Dao tới gần hơn, muốn nghe xem bọn họ đang nói gì.
“Lý huynh, lần này ngươi thu hoạch không tệ chứ?”
“Bình thường thôi, nào có lợi hại như hai vị đạo hữu, liên thủ xử lý hẳn một con yêu thú cấp năm.”
“Lần này rời bến, mọi người đều thu hoạch rất khá.”
“Này lão Hoàng, ngươi đã ở trên thuyền đợi năm năm rồi, sao còn không chịu rời thuyền vậy?”
“Rời thuyền có gì tốt? Ở đây rất tiện nghi, rời bến kiếm linh thạch cũng chỉ đủ tu luyện thôi, ở đây vẫn tiện hơn.”
Nghe nội dung bọn hắn nói thì những tu sĩ này đều không rời khỏi thuyền từ
lần rời bến trước, trực tiếp ở lại chờ lần xuất phát sau.
Vậy mà
lại có người đợi ở trên thuyền năm năm, hơn nữa mỗi lần thuyền Bàn Cổ
cập bờ ít nhất cũng sẽ dành ra hơn ba tháng để sửa sang sắp xếp, thế mà
cũng không đuổi bọn hắn rời thuyền, thật là thú vị nha.
Trên sàn
thuyền ngoài trăm cái bàn thấp này ra thì không còn gì khác, để tiện lợi cho hoạt động của tu sĩ nên đại bộ phận diện tích đều trống không. Kim
Phi Dao nhìn nhìn, cảm thấy không hứng thú nên đi vào trong tiểu lâu chỗ khoang thuyền, Mập Mạp mắt lạnh nghênh ngang đi phía sau.
Khoang thuyền này nhìn từ bên ngoài đã thấy phi thường đồ sộ, sau khi đến gần
mới thấy số lượng phòng càng thêm đáng nể. Bên ngoài tiểu lâu chỉ nhìn
thấy chi chít những cửa sổ lưu ly, không đếm được là có bao nhiêu cái.
Lầu một của thuyền lâu có cánh cửa phát ra ánh sáng, có cấm chế che kín
lại. Kim Phi Dao đi qua đó, phát hiện cấm chế này có thể tùy ý xuyên
qua, xem ra chỉ dùng để trang trí.
Trong cửa là một gian phòng
không nhỏ, ở giữa phòng có ánh sáng, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn
thấy bốn tầng phía trên, hai thang lâu chạy quanh dãy phòng, hướng lên
trên. Bảy tầng lâu phòng thì có hai tầng trên cùng không mở ra, chỉ có
năm tầng có ánh sáng này là dành cho bọn họ ở.
Thang lầu nằm ở
hai bên trái phải của căn phòng, còn ở chính giữa và bên cạnh thang lầu
còn có ba cái cổng tò vò. Kim Phi Dao tò mò lần lượt đi vào từng cổng.
Một cái là một tửu lâu, bên trong bày đầy đủ bàn ghế, trên tường treo
thẻ bài viết tên đồ ăn, trong góc lại có một loạt bình rượu được đặt cố
định trên một cái giá có hình thù kỳ lạ.
Không biết có phải do
đang cập bến không mà trong tửu lâu không có bất kỳ tu sĩ nào ăn uống,
cũng không có một phục vụ nào, trống rỗng, vắng lặng.
Hai cánh
cổng tò vò còn lại, trong cái bên trái là một căn phòng lớn đặt đầy bồ
đoàn, tất cả cửa sổ lưu ly đều rất lớn, từ trong có thể nhìn ra phong
cảnh bên ngoài. Bồ đoàn được bày rất chỉnh tề, mỗi cái cách nhau hai
trượng, là phòng tu sĩ dành cho các tu sĩ.
Kim Phi Dao thử ngồi
xuống một cái bồ đoàn, một quầng sáng liền từ trên trời giáng xuống vây
xung quanh nàng, như vậy có thể giữ được yên tĩnh lúc tu luyện, đồng
thời cũng ngăn cách được ánh mắt tò mò của người khác.
Thế này
thực là tiện lợi, nàng vốn định ở trong phòng ở tu luyện, thế mà trên
thuyền đã có phòng tu luyện chuyên biệt, như vậy phòng ở trong khoang
thuyền chắc chắn không phù hợp để tu luyện.
Gian phòng cuối cùng ở bên phải to tương tự như phòng tu luyện nhưng lại dùng rất nhiều ván gỗ ngăn cách thành rất nhiều gian nhỏ. Phía trước mỗi căn phòng còn có một cái bàn không biết dùng làm gì. Thứ dễ thấy trong phòng nhất là bốn
gian phòng to lớn hơn cả.
Trên cái bàn phía trước gian phòng lớn
có trải vải dệt, đằng sau có hai tên phục vụ luyện khí sơ kỳ đang lấy từ trong túi càn khôn ra mấy cái bình đan dược, đặt lên cái giá trên
tường. Trên giá có không ít vòng sắt, những bình đan dược được đặt vào
trong vòng sắt, dù sóng biển có làm thuyền lắc lư thì cũng không rơi ra
được.
Ngoài đan dược thì trên giá còn bày một ít pháp bảo và pháp khí, còn vài thứ tạp vật khác như linh phù, pháp trận, hiển nhiên là
một cửa hàng tạp hóa thu nhỏ. Mà những gian phòng nhỏ kia xem ra cũng là cung cấp cho tu sĩ bày hàng ra bán.
Kim Phi Dao có chút kinh
ngạc, rốt cục là phải ra khơi bao lâu chứ? Bình thường tu sĩ trước khi
rời bến đều tự đi mua tất cả các thứ cần thiết rồi chứ? Nhìn động tác
của hai gã phục vụ kia thì hẳn là đã quen việc lắm rồi, xem ra việc buôn bán trên biển rất phát đạt.
Ra khỏi căn phòng cuối cùng, Kim Phi Dao háo hức muốn biết phòng ở của mình. Phòng của nàng là phòng số chín ở lầu ba. Đi lên lầu ba, nàng dựa vào môn bài đánh số ngoài cửa mà tìm
được phòng của mình.
Đẩy cửa ra, trước mắt Kim Phi Dao xuất hiện một căn phòng nhỏ dài, phòng rất hẹp, chỉ có sáu thước chiều rộng, dài hai trượng.
Căn phòng hẹp lại bị ngăn thành hai gian, bên ngoài là ngoại thính, bày hai cái ghế và một bàn trà, trên bàn có san hô trang trí. Đối diện có một
cái bàn dài, trên bàn có chặn giấy và giá bút, còn có đèn dạ quang thạch nho nhỏ, hiển nhiên là bàn để tu sĩ ngồi vẽ linh phù.
Tiểu thính phía trước bày biện vài thứ như vậy, còn gian bên trong thì có một
khung cửa sổ lưu ly, một cái giường khá lớn, đối diện giường có một cái
tủ, tuy nhiên Kim Phi Dao nghĩ rằng cái tủ kia cũng chỉ để trang trí mà
thôi, làm gì có ai bỏ thứ gì vào trong đó chứ, túi càn khôn còn đầy rẫy
ra kia kìa.
Ở cạnh tủ lại có một cái bồn tắm bằng gỗ, trên tường
còn gắn cái bàn để tu sĩ đặt đồ. Một đống đồ đạc chen chúc trong căn
phòng bé tẹo, quả nhiên là tu luyện ở chỗ này không thể bằng với phòng
tu luyện.
Nhìn qua cửa sổ, Kim Phi Dao thấy bến tàu bên ngoài, nếu không có cửa sổ thì căn phòng này chẳng khác nào một cái quan tài lớn.
Rời bến đúng là không phải đi hưởng thụ, hoàn cảnh chỉ có vậy, khó trách
chỉ thu hai vạn linh thạch hạ phẩm. Không biết sau khi ra khơi thì
Thượng Tiên lâu còn tìm cớ gì để thu tài vật nữa.
Kim Phi Dao
nghĩ một lát, quyết định quay lại chợ mua vài thứ, nàng chỉ mang theo
nửa năm đồ ăn, không muốn chuyện Niệm Khê và Đại Nữu chết đói lại xảy ra nữa.
Thật ra cũng không cần nàng phải chạy về tận Vạn Tiên Thủy
thành, ngay trên bến tàu cũng bày bán rất nhiều thứ, cũng không biết có
phải là sạp hàng của Thượng Tiên lâu hay không mà từ đồ ăn cho tới đan
dược, linh phù cái gì cũng có.
Nghĩ tới đám linh phù mình vẽ đã
dùng hết lúc cứu Hùng Thiên Khôn ra, Ẩn Thân phù cũng chỉ giữ lại ba tờ, còn toàn bộ đều cho hắn, lúc đi trộm lăng băng thạch ở Phan gia lại
dùng mất hai tờ, hiện tại chỉ còn một tờ, về sau lại bận rộn ở Tiểu Thập đảo, không có thời gian vẽ Ẩn Thân phù, nàng dự định mua thêm một ít
tài liệu, nhân lúc nhàm chán trên biển sẽ vẽ thêm mấy tờ để phòng thân.
Chọn mua không ít linh dịch và giấy vẽ bùa xong, Kim Phi Dao lại đi mua thêm rất nhiều đồ ăn. Sau khi Trúc Cơ, tu sĩ có thể ích cốc, không cần phải
ăn uống. Ở Nam Sơn giới, trong một trăm tu sĩ Trúc Cơ chỉ có một tu sĩ
còn ăn đồ ăn, mà thức ăn cũng chỉ là trà rượu hoặc vài thứ hoa quả trân
quý gì đó, rất ít người giống như Kim Phi Dao, cả ngày ăn uống đủ thứ.
Ở linh cấp giới lại khác, không biết có phải do suy nghĩ khác nhau hay
không, tu sĩ Trúc Cơ ở đây vẫn ăn uống bình thường, các loại mỹ thực
nhiều vô số kể làm cho Kim Phi Dao mua bán thoải mái.
Lại mua đầy một túi càn khôn, Kim Phi Dao vừa cắn hoa quả vừa ngồi trước cái bàn
thấp trên sàn tàu, hai tai dựng thẳng lên nghe lén đám tu sĩ tán gẫu.
Những chuyện bọn họ nói toàn là chuyện vặt vãnh, không ai buồn thả ra
cách âm tráo gì cả, có vài người lại còn giống như sợ người khác không
nghe thấy mình nói, giọng oang oang dọa người.
Từ trong đối thoại của bọn họ, Kim Phi Dao có chút hiểu biết bước đầu với ngoại hải.
Hai ngày sau tu sĩ đến tương đối nhiều, nhất là ngày cuối cùng, tất cả tu
sĩ muốn rời bến đều lên thuyền, cũng có không ít tu sĩ là lần đầu tiên
ra khơi. Do phòng quá nhỏ nên mọi người đều lên sàn tàu ngồi, số lượng
bàn trống càng ngày càng ít.
Kim Phi Dao không biết ai cả, một
mình chiếm một cái bàn, chỉ trong chốc lát đã hết bàn, khiến đám tu sĩ
còn lại đều ngồi cả dưới sàn tàu.
Mà từ ngày đầu tiên tới giờ,
chỉ cần nàng xuất hiện trên sàn tàu, Kim Phi Dao liền cảm thấy có thần
thức không ngừng quét qua người, không phải là vô tình quét qua mà tựa
hồ có người đang giám thị vậy, khiến nàng cảm thấy rất tức giận.