Kim Phi Dao vội vã đi tới tiểu điếm của Thế Đạo Kinh trên Thượng Tiên đảo, ban ngày người
trong tiệm nhiều hơn buổi tối một chút, tổng cộng có ba người. Thấy nàng chạy vào, tu sĩ trung niên lần trước tiếp đón nàng liền đưa ra hai tờ
giấy, nhưng vẫn cầm ở tay không chịu buông.
Còn phải giao linh thạch trước mới được xem…
“Ta còn phải đưa bao nhiêu linh thạch nữa?” Kim Phi Dao thử kéo hai tờ giấy không thấy nhúc nhích, đành phải bất đắc dĩ hỏi.
“Không nhiều lắm, chỉ cần thêm ba vạn linh thạch là được.” Tên tu sĩ trung niên kia nghe xong câu hỏi của nàng liền nới tay ra.
Ba vạn linh thạch, vậy không phải là hơn năm năm chờ đợi chỉ tìm được lai
lịch của Hoa Khê, còn việc hiện tại người ở đâu vẫn hoàn toàn không biết gì cả?
Kim Phi Dao đã chuẩn bị trước hai cái túi trữ vật, một
cái đựng tám vạn linh thạch, một cái đựng ba vạn linh thạch để tiện chi
trả. Ném túi trữ vật cho hắn, Kim Phi Dao cầm lấy tờ giấy, vội vàng mở
ra nhìn.
Mà tên tu sĩ trung niên kia lại giống như sợ Kim Phi Dao không biết chữ vậy, đứng bên cạnh chậm rãi nói: “Hoa Khê, đại đệ tử thứ hai trăm năm mươi ba của Quỷ Mị sơn trang. Hắn là hài tử của một thị
thiếp, thuộc loại đệ tử thứ hệ, cũng có thể gọi dưỡng hồn thú. Tuy nhiên hắn đi ra ngoài du lịch đã lâu vẫn chưa quay về. Quỷ Mị sơn trang không thích tiếp xúc với ngoại nhân cho nên chúng ta mất năm năm mới chỉ nghe được mấy tin tình báo này.”
“Ở đây có hai tờ giấy, chút nội dung ấy sao đủ viết ngần này? Có phải còn có thêm gì khác không?” Những nội
dung mà tu sĩ trung niên nói cũng có ghi trên tờ giấy mà Kim Phi Dao
cầm, nàng cũng đã đọc được, nhưng dựa vào số lượng từ thì hẳn là còn có
gì đó khác nữa.
“Ngươi cứ đọc sẽ biết. Năm năm mà chỉ có chút
thông tin vậy thì chúng ta cũng ngượng ngùng, liền thuận tiện cung cấp
cho ngươi thêm chút tình báo về Quỷ Mị sơn trang, coi như là tặng.” tu
sĩ trung niên nghiêm túc nói.
“Nói cứ như ta chiếm tiện nghi vậy, còn không phải đã tính hết cả trong năm vạn linh thạch sao.” Năm vạn
linh thạch chỉ mua được mấy câu nói, Kim Phi Dao cảm thấy thật đau lòng.
Vừa bất mãn lải nhải nàng vừa tiếp tục đọc, càng đọc càng giật mình, cuối cùng là há hốc miệng, kinh hãi không thôi.
Quỷ Mị sơn trang lại là một gia tộc như vậy. Do chỉ có những tộc nhân có
thuần huyết thống mới có khả năng gọi ra dưỡng hồn thú cho nên họ không
cho phép thông hôn với ngoại tộc. Chỉ cần thông hôn với ngoại tộc thì
huyết thống sẽ càng ngày càng không thuần khiết, vì vậy bọn họ dứt khoát kết hôn với họ hàng gần.
Hậu quả phi thường thảm thiết, đường
huynh đường muội kết làm vợ chồng, huynh muội ruột cũng hôn phối với
nhau, sinh ra vô số hài nhi bệnh tật. Cuối cùng, sau một hồi tự mình hại mình, chỉ còn sót lại một đám tộc nhân ưu tú, nhân số chỉ có hai mươi,
ba mươi người.
Bọn họ không còn hôn phối với người cùng huyết
thống nữa, cũng không đồng ý cùng với người ngoài sinh ra hậu đại không
thể chiêu gọi dưỡng hồn thú, bọn họ tìm được biện pháp để không phải phá hỏng huyết thống đồng thời lại không sinh ra những hậu đại tàn tật,
chính là trực tiếp dùng dưỡng hồn thú để bồi dưỡng hậu đại.
Xem đến chỗ này, Kim Phi Dao có chút không hiểu, liền hỏi tên tu sĩ trung niên kia.
Tu sĩ trung niên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó dùng lời lẽ đơn giản
dễ hiểu nhất để giải thích: “Có nghĩa là sau khi gia gia hoặc là cha của một người chết đi, họ sẽ lấy một thứ gì đó mà người ngoài không biết
giao cho con hoặc tôn tử của người chết, rồi dùng dưỡng hồn thú trực
tiếp nuôi ra người mới. Như vậy thì gia gia hoặc là cha của người đó sẽ
trở thành con hoặc là tôn tử tiếp theo, cứ như vậy luân phiên nhau, cho
nên người của Quỷ Mị sơn trang không phải ít nhưng cũng không thể nhiều
lên, vẫn luôn bảo trì được huyết thống thuần khiết nhất.”
Kim Phi Dao sửng sốt nửa ngày mới nghe hiểu, trên đời lại có loại chuyện không
thể tưởng tượng ra như thế, nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, không phải Hoa Khê là do thị thiếp sinh ra sao?
“Không phải ngươi nói Hoa
Khê là thị thiếp sinh sao? Nếu là trực tiếp dùng dưỡng hồn thú để phục
sinh trưởng bối thì Hoa Khê hẳn cũng phải là trưởng bối của chính hắn,
thị thiếp ở đâu ra?” Kim Phi Dao khó hiểu hỏi.
Tu sĩ trung niên
tỏ vẻ khinh thường, nói: “Ngươi làm như tất cả mọi người đều thanh tâm
quả dục vậy, bọn họ chỉ cần duy trì huyết thống trung tâm nhất là được,
còn ngày thường vẫn sẽ tìm song tu bạn lữ và thị thiếp, cũng có người
sinh nhi dục nữ, trong đó khó tránh khỏi có người kế thừa huyết thống,
có thể gọi ra dưỡng hồn thú có phẩm chất hỗn tạp.”
“Ý của ngươi
là những tiểu hài tử mà người của Quỷ Mị sơn trang và người ngoài có khả năng gọi ra dưỡng hồn thú được gọi là tộc nhân thứ hệ?” Kim Phi Dao hỏi tiếp.
“Đúng thế, dưỡng hồn thú do người có huyết thống thuần
khiết gọi ra khác với do thứ hệ gọi. Thú của thứ hệ là màu đen, lông rậm còn người thuần huyết lại gọi ra dưỡng hồn thú màu trắng như tuyết.” tu sĩ trung niên tiếp tục giải thích, mấy thứ này thật ra cũng không phải
là bí mật gì, dù sao Quỷ Mị sơn trang cũng đã tồn tài mấy ngàn vạn năm,
những người có ý đều biết đến sự tồn tại của họ.
Nhưng rốt cục
cũng chỉ giới hạn trong lượng thông tin ít ỏi đó, những nội tình khác
thì chỉ có người của Quỷ Mị sơn trang mới biết được.
Kim Phi Dao
vò vò đầu, phiền não nói: “Những tin tức tình báo các ngươi cung cấp
thực khiến người ta thật muốn biết những việc khác của Quỷ Mị sơn trang. Cũng đâu phải là diễm sự gì của đại nhân vật nào đó mà phải nhỏ giọt
mỗi lúc một tí, có thể nhiều lời hơn một chút không, đừng để ta hiểu lơ
mơ thế này nha, thật phiền.”
“Ta cũng không có cách nào, ta cũng
rất muốn biết nội sự của Quỷ Mị sơn trang. Nếu ngươi có được tình báo gì thì ta sẽ mua với giá cao.” Tu sĩ trung niên trả lời như vậy khiến Kim
Phi Dao cảm thấy bất đắc dĩ.
Xem ra bọn họ thật sự chỉ có chút
tin tức này, đọc hết mà vẫn không hiểu ra sao, vô số dấu hỏi chấm bay
lượn trong đầu nàng giống như đám ruồi vỗ cánh vo vo không ngừng.
Cầm tờ tình báo chọc người này đi trên đường, Kim Phi Dao đi vào một tiệm trúc khí để lấy chiếc lò luyện đan của Phan Nguyên về.
Lò luyện đan này do còn thần thức của Phan Nguyên bên trong nên Kim Phi
Dao không thể dùng thần thức khống chế được. Năm ngày trước nàng đã tìm
một nhà trúc khí để lau thần thức đó đi. Coi như nàng may mắn, trước khi đưa lò luyện đan tới cửa hàng trúc khí lại xem xét một lần nữa, vọng
tưởng tìm được chút cặn của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan trong lò, gia tăng
một chút cơ hội Kết Đan, kể cả là một mẩu thuốc cũng tốt hơn là không
có.
Không ngờ nàng lại phát hiện ra phối phương của Ngũ Hành Hỗn
Nguyên đan ở đáy đan lô. Phối phương được điêu khắc ở dưới đáy lò luyện
đan, bình thường thì sau khi trúc khí xong không có ai làm loại chuyện
này, hẳn là sau đó có người khắc lên.
Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan có
thể tăng thêm cơ hội Kết Đan, nhưng lò luyện đan này cũng là pháp bảo mà tu sĩ Nguyên Anh có thể dùng, sau này nàng không cần phải đổi đan lô
nữa. Tu sĩ Nguyên Anh cũng không có thời gian rỗi mà ghi lại phối phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan mà hắn không dùng tới lên đó, liệu có phải
là khi Phan Nguyên Kết Đan đã làm?
Không cần biết xuất phát từ
nguyên nhân gì, dù sao thì Kim Phi Dao cũng có được phối phương của Ngũ
Hành Hỗn Nguyên đan. Sao chép cẩn thận từng chữ xong, nàng mới giao lò
luyện đan cho người của trúc khí điếm. Việc trên lò luyện đan có phối
phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan chắc chắn sẽ bị người của trúc khí
điếm phát hiện, tuy nhiên cũng không có cách nào khác cả.
Lại
nói, dù cho có phối phương của Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan mà không có tài
liệu yêu cầu thì có phối phương cũng không làm nên chuyện gì. Thứ này ai muốn xem thì cứ xem, dù sao nàng cũng đã sao chép rồi, người khác dùng
hay không cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng.
Mấy ngày trước
trúc khí điếm đã cho phù âm điểu thông báo cho nàng biết đan lô đã được
lau thần thức, còn được rèn lại trong lửa, có thể đến lấy về rồi, nhưng
Kim Phi Dao lại muốn chờ đến khi lên Thượng Tiên đảo bày hàng thì sẽ
tiện đường tới đây lấy lò, cho nên mới kéo dài tới giờ.
Lò luyện
đan được rèn lại đã có thể dùng thần thức khống chế biến lớn biến nhỏ,
hiện tại đã thu nhỏ bằng bàn tay, nằm gọn trong tay Kim Phi Dao. Ngồi
trên mặt cỏ ở Tiểu Thập đảo, nàng nhìn ngắm một hồi, cuối cùng vẫn thu
lò luyện đan vào túi càn khôn.
Hoa Khê vẫn bặt tăm như trước, mất thời gian năm năm chỉ đổi lấy một chút tin tức. Nghĩ lại nội dung tình
báo, Kim Phi Dao lé mắt nhìn Niệm Khê phía xa, ánh mắt không ngừng quét
nàng từ trên xuống dưới.
Dưỡng hồn thú có thể phục sinh người đã
chết, vậy rốt cục Niệm Khê là ai? Là nãi nãi hay mẫu thân của Hoa Khê?
Cũng có khả năng là người hắn thích, hoặc là một ngoại nhân quan trọng.
Nghĩ đến khả năng Niệm Khê có thể là nữ nhi trưởng bối của Hoa Khê, Kim Phi
Dao liền cảm thấy hỗn loạn, loại gia tộc biến thái này mà lại có thể trữ hàng lâu như vậy, thật sự là quá khó khăn.
Đã không có tin tức
của Hoa Khê, Kim Phi Dao liền bỏ kế hoạch đưa người tới cửa Quỷ Mị sơn
trang. Nhìn đám lông đen rậm trên thân con dưỡng hồn thú của Hoa Khê thì biết hắn chỉ là đệ tử thứ hệ, còn không biết được thân phận của Niệm
Khê. Nếu trực tiếp tìm tới cửa, những người đó mang Niệm Khê đi mất thì
công lao nuôi dưỡng bao năm của nàng phải làm sao?
Còn một vấn đề nữa là Kim Phi Dao chỉ có linh thạch hạ phẩm, không có linh thạch trung phẩm, vì thế có rất nhiều thứ không thể mua được. Nàng lăn lộn nhiều
năm như vậy, đương nhiên biết phải kiếm linh thạch trung phẩm bằng cách
nào. Đại bộ phận đều là bán yêu đan cao giai và linh thảo mà có. Nếu
muốn có linh thạch trung phẩm dùng thì Kim Phi Dao phải đi liệp sát yêu
đan mới được.
Nói như vậy, Kim Phi Dao phải mau chóng luyện chế
pháp bảo, không có bản mạng pháp bảo là ít hơn một phần lợi khí tự bảo
vệ mình so với các tu sĩ Trúc Cơ khác.
Đuổi đám Mập Mạp ra khỏi
phòng trúc khí, bảo chúng nó không được tới quấy rầy xong, Kim Phi Dao
đóng cửa phòng trúc khí lại, bắt đầu luyện chế pháp bảo bản mạng của
mình.
Kim Phi Dao lấy hai viên lăng băng thạch ra bày trước mặt.
Trong bản mạng pháp bảo mà có gia nhập yêu đan là tốt nhất, nhưng nàng
lại không có dư thừa linh thạch trung phẩm để mua yêu đan cao giai,
trong số di vật của Phan Nguyên cũng không có yêu đan cao cấp như thế.
Thật ra tất cả các thứ trong hai cái túi càn khôn của Phan Nguyên để lại Kim Phi Dao đã sớm biết hết, đều là vài thứ giá trị trung đẳng, giống như
là tạp vật không dùng tới, bán lại không được giá, ném đi lại lãng phí,
chỉ đành để đó.
Hiện tại nàng chỉ có mấy viên yêu đan cấp bốn,
phẩm giai quá thấp để luyện chế bản mạng pháp bảo. Kim Phi Dao quyết
định không gia nhập yêu đan vội, đợi đến khi kiếm được linh thạch trung
phẩm, tìm được yêu đan cấp cao sẽ dung nhập sau.
Yêu đan trong dự định của Kim Phi Dao ít nhất cũng phải cấp bảy, yêu thú có yêu đan như
vậy là đã có thần thức, đa số đã là nửa người nửa thú, muốn có được viên yêu đan như vậy là khả ngộ không thể cầu. Nhưng nàng vẫn kiên định,
không dùng hàng thứ phẩm, hiện tại chỉ dùng lăng băng thạch để luyện
chế, tuyệt đối không tăng thêm thứ gì không cần thiết vào trong.