Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 132: Tiên nữ hạ phàm




Trên tường có treo hai cái túi càn khôn. Nàng lấy xuống xem xét, liền hít vào một hơi. Trong hai cái túi càn khôn thì một cái chứa đầy những tài liệu nàng không biết tên, một cái khác thì ngoài một ít tài liệu lẻ tẻ còn có mấy trăm khối linh thạch trung phẩm.

Những tài liệu này chớp động linh quang, vừa thấy là biết không phải là tài liệu bình thường rồi, đáng tiếc Kim Phi Dao mới tới nơi này không lâu, không nhận ra được thứ gì. Thu hai cái túi càn khôn lại, nàng lại lục lọi căn phòng một lần, xác định không còn cái gì có giá trị nữa mới thôi.

Đi ra khỏi phòng, Kim Phi Dao lại phát hiện đầu hồi còn có mấy cây linh mộc che phủ đầy rêu xanh và mộc nhĩ. Mọc rêu vẫn dùng được, nàng lại thu hết đám linh mộc này lại. Sau đó tế ra phi thảm, bay lên không trung, nàng tung một đoàn Minh hỏa xuống thiêu hết toàn bộ những thứ còn sót lại bên dưới.

Đúng lúc này, nước biển đang bị ngăn trở lại trào vào, một lần nữa nhấn chìm phần giữa đảo. Xem ra Minh hỏa đã hủy nốt phần cấm chế còn lại, cấm chế ngăn nước biển đã biến mất, nước liền tràn vào. Chỉ chốc lát sau, nước biển đã bao phủ toàn bộ viện tử trong đảo.

Sau đó, Kim Phi Dao an vị trên phi thảm quay lại Vạn Tiên Thủy thành, nguyên thần của nàng đã bị cắn nuốt hơn nửa, trước đó còn không có cảm giác gì, hiện tại bắt đầu phát tác, nàng cảm thấy thân thể không ổn, đầu óc choáng váng chỉ muốn ngủ.

Giãy dụa trở lại Tiểu Thập đảo, tùy tiện để lại vài câu, nàng liền chui vào trong phòng tu luyện, đóng cửa bế quan. Chữa trị nguyên thần cần thời gian rất dài, lại không có dược vật bổ sung nguyên thần nên lần này vừa bế quan đã chìm đắm vào đó, mọi việc bên ngoài đều giao lại cho Đại Nữu và Niệm Khê.

————-

“Hô.” Không biết qua bao lâu, Kim Phi Dao nhẹ nhàng mở mắt ra, nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó bị một hơi này thổi bay tro bụi lên làm sặc.

“Khụ khụ…” Kim Phi Dao bị sặc đến chết khiếp, vội vã đứng lên vỗ vỗ người, một tầng bụi dày liền bay ra.

Nàng không biết mình đã bế quan bao lâu mà trên người đã tích nhiều bụi như vậy, xem ra lần sau phải đóng cả cái cửa sổ nhỏ của phòng tu luyện lại để tránh bớt bụi.

Vỗ vỗ mấy cái, toàn bộ phòng tu luyện đều là tro bụi, nàng vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài. Một luồng không khí trong lành ập tới, khiến nàng phải hít sâu mấy hơi.

Đúng lúc này có một người đi tới trước mặt nàng. Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, một đại mỹ nhân khoảng hai mươi tuổi đang đứng đó, siêu phàm thoát tục, tươi cười nhìn nàng.

“Niệm Khê?” Kim Phi Dao giật mình nhìn nàng, sao chỉ bế quan có một lần mà Niệm Khê mới mười mấy tuổi đã trưởng thành như vậy?

Niệm Khê nhìn nàng, cũng không trả lời, rồi xoay người rời đi, đi đến tiểu đình bên hồ. Gió nhẹ thổi, dải lụa trên thắt lưng nàng nhẹ nhàng bay lên, đẹp đến kinh người.

“Đại Nữu, có phải ngươi may quần áo cho Niệm Khê không? Ngươi trang điểm cho nàng xinh đẹp như thế làm gì, mang theo người như vậy bên cạnh thì ta còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?” Nhìn Niệm Khê ngày càng xinh đẹp, cơn tức giận của Kim Phi Dao lại bùng lên tận trời.

Kim Phi Dao vốn không phải là mỹ nhân nhưng ít nhiều có tu luyện nên trẻ lâu, làn da mịn màng hơn, thoạt nhìn cũng thuận mắt hơn xưa. Thế mà lúc này lại có một nữ nhân như thế kia ở bên cạnh, trước kia còn không dễ thấy như vậy, hiện tại nàng đã trưởng thành, chắc chắn bản thân cũng bị người khác hiểu nhầm là hạ nhân của nàng.

Nghe thấy tiếng Kim Phi Dao kêu lên, Đại Nữu liền ục ịch chạy tới, bụng to hơn trước mấy phần, mà trừ bụng ra thì dường như còn có gì đó không thích hợp.

Yếm hồng thêu hoa, trên cánh tay buộc sa quyên, trên đầu dùng dây lụa buộc lại, cài không ít hoa và trâm. Nhìn bộ dạng không thể tưởng tượng nổi này của Đại Nữu, lại nhìn lên mặt nó, Kim Phi Dao sợ tới mức suýt thì hét lên.

Trên mặt Đại Nữu trát một lớp phấn mầu trắng, trên nền trắng lại có hai cái dấu tròn màu đỏ, miệng ếch vốn đã to lại còn dùng son đỏ tô đậm như cái chậu máu. Điều khiến người khác cảm thấy khủng bố là ếch không có lông mày, nhưng chung quanh hai mắt của Đại Nữu lại vẽ hai đường đen sì, thoạt nhìn thực âm trầm.

“Đại Nữu, ai làm vậy? Là ai? Ai lại dám ép buộc linh thú của ta, muốn chết sao?” Kim Phi Dao định thần lại, lập tức giận dữ.

Là ai xâm nhập Tiểu Thập đảo, còn đùa dai vẽ Đại Nữu thành bộ dạng quỷ ám thế này? Thật sự là quá ác. Mập Mạp đâu? Mập Mạp lại chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị kẻ xâm nhập giết chết?

Kim Phi Dao nổi giận đùng đùng, nhìn chung quanh tìm kiếm kẻ xâm nhập, hoàn toàn không chú ý tới bộ dạng xấu hổ của Đại Nữu, nhưng lại không phát hiện trên đảo có bất kỳ ngoại nhân nào, thập nhị yêu linh trận vẫn đứng an lành ở kia. Trên đảo ngoại trừ nàng thì chỉ còn Đại Nữu bộ dạng như quỷ phía sau, cả Niệm Khê đang ngồi trong đình nữa, Mập Mạp không biết đã đi đâu.

“Tiên sư, ngươi đã trở lại?”

Đúng lúc này, chỗ bến tàu truyền tới thanh âm một nữ tử, Kim Phi Dao quay lại thấy một nữ nhân dẫn theo một tiểu hài tử đang đứng trên chiếc thuyền cá vàng cười với nàng.

Trông phàm nhân này có chút quen mắt, Kim Phi Dao liền đi tới bến tàu. Không đợi nàng mở miệng hỏi, nữ tử này đã kéo tiểu hài tử bên người ra hành lễ: “Bái kiến tiên sư, từ lần từ biệt trước ở Thượng Tiên đảo tới giờ đã mười năm không gặp, không ngờ hôm nay tiên sư đã trở lại. Tiểu Quả, mau bái kiến tiên sư.”

Tiểu cô nương bên cạnh nàng vội vàng xoay người hành đại lễ, thản nhiên kêu một tiếng tiên sư.

“Mười năm?” Nhìn phàm nhân trước mắt, Kim Phi Dao có chút ngượng ngùng, không dám hỏi ngươi là ai, nhưng có thể quan sát để xem người này là ai vì người nàng quen ở Vạn Tiên Thủy thành cũng không nhiều lắm.

Đột nhiên nhớ tới nét trưởng thành trên khuôn mặt xinh đẹp của Niệm Khê, Kim Phi Dao mới ý thức được, chỉ sợ nàng đã bế quan mười năm rồ chứ không phải hai, ba năm như tưởng tượng. Mười năm trước từ biệt ở Thượng Tiên đảo, chẳng lẽ là Tiểu Mang có thuyền cá vàng?

Nàng lập tức khách khí gật đầ nói: “Tiểu Mang, thuyền cá vàng của ngươi đã biến thành mười đầu cá vàng rồi, xem ra mười năm qua làm ăn rất tốt nha. Đây là tiểu hài tử của ngươi sao? Thật lớn, rất giống ngươi.”

Thấy Kim Phi Dao nhận ra mình, Tiểu Mang có chút nịnh nọt cười nói: “Mười năm nay đều nhờ vào tiên sư chiếu cố mà nhà ta mới khá lên, thuyền cá nhỏ cũng đổi thành cái lớn. Đây là nữ nhi của ta, năm nay bảy tuổi.”

“Ta chiếu cố ngươi sao?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, nàng còn chưa ra khỏi cửa phòng tu luyện lần nào, chiếu cố nàng ta lúc nào?

“Đều là nhờ phúc của tiên sư và ếch nương nương, mỗi tháng ta đều đưa đồ ăn và đồ dùng tới, linh thạch trả cho ta cũng đủ để nhà ta sống qua ngày.” Đây chính là nhân vật mấu chốt để Tiểu Mang sống những ngày tháng tươi đẹp, không thể đắc tội.

Kim Phi Dao nhìn thoáng qua bộ dạng như quỷ của Đại Nữu bên cạnh, nghi hoặc nói: “Ếch nương nương mà ngươi nói là nó?”

“Đúng, chính là ếch nương nương.” Tiểu Mang vội vàng lên tiếng trả lời, còn vội vàng nịnh nọt Đại Nữu, “Ếch nương nương, hôm nay ngươi trang điểm rất xinh đẹp, ếch gia chắc chắn sẽ bị ngươi hấp dẫn.”

“Từ từ, mắt ngươi không có vấn đề gì chứ? Nó như vậy mà cũng bảo là xinh đẹp?” Kim Phi Dao nhịn không được hỏi.

Thái độ này không phải là bất mãn sao? Nàng sợ hãi nói: “Tiên sư, đây đều là tự ếch nương nương vẽ đấy. Ta cảm thấy đối với ếch mà nói thì như vậy cũng xem như mỹ nhân.”

Tìm nửa ngày, hóa ra là Đại Nữu tự vẽ, Kim Phi Dao thật không hiểu Đại Nữu đang tốt đẹp sao phải biến bản thân thành bộ dạng này. Hơn nữa, yên chi gì gì đó, nó lại không nói được, thì lấy ở đâu ra? Từ từ… hình như vừa rồi trên mặt Niệm Khê cũng có lớp trang điểm, chỉ là vẽ quá đẹp nên nàng không chú ý tới.

Chẳng lẽ Niệm Khê đã có thể nói, đã trao đổi với người khác mà không phải cả ngày chỉ biết Khê nhi, Khê nhi không ngừng?

Kim Phi Dao giật mình hỏi Tiểu Mang: “Phấn son trên mặt nó đều là người ngồi trong đình kia bảo ngươi mua sao?”

“Không phải.” Tiểu Mang lắc đầu đáp: “Vị cô nương kia không nói gì với ta cả. Nàng chỉ ngồi ở bến tàu thôi, không nói chuyện với ai hết.”

“Vậy mấy thứ này là ngươi mua đem tới?” Kim Phi Dao thất vọng cực kỳ, hóa ra Niệm Khê vẫn như trước.

Tiểu Mang lắc đầu như trống bỏi, “Không phải ta, trước kia là có người nhờ ta đưa tới, sau này dường như ếch nương nương rất thích, thường đưa hộp không cho ta xem. Rồi mỗi lần đưa đồ ăn tới ta sẽ mang theo một ít cho ếch nương nương, nó rất vui vẻ nhận lấy, tuy nhiên đa phần vẫn là người khác đưa tới.”

Nàng cũng không dám nói mình giúp người khác tặng đồ còn thu phí. Mấy gian phòng làm thêm trong nhà, chi phí cho cuộc sống của tiểu hài tử đều nhờ vào số phí dụng này.

“Đưa? Sao ta nghe không hiểu?” Kim Phi Dao lúc này thật sự là đầu đầy mờ mịt, mới mười năm không ra mà đã không thể hiểu nổi việc trên đảo nhà mình. Tuy trước khi bế quan có lo cái đám không biết nói tiếng người kia sẽ đói chết mà nàng dùng phù âm điểu truyền âm cho Tiểu Mang, bảo nàng cứ một tháng lại đưa đồ ăn tới, cũng đưa linh thạch cho Đại Nữu, nhưng sao lại còn có người tặng đồ nữ nhân chứ?

Tiểu Mang cho rằng Kim Phi Dao thật sự là đi ra ngoài mười năm vừa trở về, liền chỉ vào bốn phía nói: “Tiên sư, ngươi vừa về nên không biết, nơi này của ngươi đã trở thành hòn đảo nổi danh ở Vạn Tiên Thủy thành từ lâu rồi. Ngươi xem, những người đó đều là tới đây ngắm cảnh đó.”

Kim Phi Dao nhìn ra bốn phía liền phát hiện không ít du thuyền đang bồi hồi bốn phía Tiểu Thập đảo. Dùng thần thức đảo qua, phát hiện ra cơ bản những người này đều là phàm nhân, nhưng đều ăn mặc bất phàm, có một số người còn mang tu sĩ theo làm thị vệ. Những người này mang theo rượu và thức ăn, lôi kéo bằng hữu, ngẩng đầu nhìn chăm chăm lên đảo.

Theo ánh mắt bọn họ, Kim Phi Dao cũng nhìn lên đảo, liếc mắt một cái liền thấy Niệm Khê đang ngồi trong đình.

Tiểu Mang nói tiếp: “Vị tiểu thư này nhà tiên sư thật sự rất đẹp. Năm năm trước trong lúc vô ý có người phát hiện ra nàng cả ngày ngồi ở đây, kinh thán vẻ mĩ mạo của nàng. Tiên sư lại không có ở nhà, phù âm điều người khác gửi tới đều không có hồi âm, cho nên chỉ có thể cả ngày ở ngoài đảo ngóng vào. Một truyền mười, mười truyền trăm, các thế gia đệ tử trong thành đều nghe nói nơi này có tuyệt thế mỹ nhân, ai xem cũng thán là tiên nữ, vì thế mỗi ngày đều có rất nhiều người tới ngắm nhìn. Mà những thứ này đều là do những người ngoài kia sau khi biết tiểu nhân tới đưa đồ ăn lên đảo đã nhờ ta giao cho tiên nữ cô nương.”

Kim Phi Dao không nói gì nhìn bốn phía, phải có hơn hai mươi du thuyền, bên tai lại truyền tới thanh âm Tiểu Mang, “Nghe nói có rất nhiều tu sĩ thế gia muốn cưới tiên tử cô nương này làm vợ.”

“Quả thật là không lúc nào ngồi yên, không nói chuyện cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.” Kim Phi Dao cảm thấy đầu to lên.