Kim Phi Dao theo Phan Trác Hoa đi qua cửa nhỏ, hành lang dài, nhìn thấy những người gặp bọn họ đều không giấu vẻ khinh thị.
Diện tích đảo Lợi Nguyên cũng không nhỏ, nhưng lại không lớn so với một đại
tu tiên gia tộc có môn quy lớn như thế. Ngoài việc xây dựng phòng ốc
trên mặt hồ thì còn xây hành lang dài nối các đảo gần đó lại, từ xa
trông lại thật giống với một con nhện khổng lồ nhiều chân. Đám phòng ốc
này chiếm một phần ba toàn bộ chủ trạch.
Ở các phòng ốc trên hồ
chỉ có thể sử dụng chậu hoa cây cảnh tạo thành hoa viên rất nhỏ hoặc
cảnh quan, còn hoa viên lớn thì chỉ làm được ở trên đảo. Nơi bọn họ muốn tới chính là ở trên đảo, phải đi qua vô số hành lang ngang dọc.
Nhìn đám phòng ốc chen chúc này, Kim Phi Dao cảm thấy ở một mình một hòn đảo giống như Phan Dịch tuy có hơi nghèo nhưng rộng rãi thoáng mát. Còn
kiểu tiểu viện liền tiểu viện, phòng liền phòng này không cho nàng chút
cảm giác tự do nào, giống như đánh cái rắm cũng bị người ở cách vách
nghe thấy.
“Phía trước chính là hoa viên, ta không thể đi qua.
Thiên Cực tinh thạch hẳn là được để trong Tàng Bảo tháp, địa chỉ ta đã
nói cho ngươi, ngươi phải cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy, hơn nữa bên trong còn có cấm chế, không dễ đi vào đâu.” Đi tới bên một cánh
cửa, Phan Trác Hoa cẩn thận phân phó.
Phan Trác Hoa đột nhiên cảm thấy bản thân quá ngây thơ, chẳng lẽ là do đã ở lại trong gia tộc quá
lâu, chưa từng ra ngoài lịch lãm? Nếu không ngây thơ, làm sao hắn có thể tham dự vào một chuyện không có khả năng thành công như vậy, lại vọng
tưởng trộm đồ từ trong Tàng Bảo tháp.
“Đã biết, ngươi mau tìm một nơi đông người mà đứng, chứng minh ngươi không liên quan gì đến việc
này.” Nhìn bộ dáng chau mày của hắn, Kim Phi Dao vội đuổi hắn đi,Tàng
Bảo tháp là kiến trúc cao nhất trên Lợi Nguyên đảo, người mù cũng có thể tìm được.
Việc này rõ ràng là lỗi của bọn hắn, hiện tại đến
phiên bản thân phải mạo hiểm, thật sự là người chết vì tiền chim chết vì thức ăn nha. Phan Trác Hoa này đúng là không được việc gì cả. Kim Phi
Dao hoài nghi kể cả khi bọn họ có được di sản của Phan Nguyên thì cũng
không thể làm ra được thành tích gì. Sau này tu vi cao thì cứ tránh ở
trong Vạn Tiên Thủy thành là sẽ không sao, nếu xuất môn chỉ sợ cũng sẽ
không an ổn.
Đuổi được Phan Trác Hoa cẩn trọng đi rồi, Kim Phi Dao liền đi tới nhóm các nữ hài xinh đẹp kia.
Phan Trác Hoa lo lắng không biết nàng trà trộn vào Tàng Bảo tháp thế nào,
Kim Phi Dao lại không chút sốt ruột, nàng còn có Ẩn Thân phù mà. Vốn có
thể dán phù nghênh ngang đi vào nhưng nàng lại không muốn làm như vậy,
sợ rằng sau khi trộm được đồ, tra ra ba người Phan Dịch thì ba người này sẽ bán đứng mình.
Hiện tại đã kéo bọn họ xuống nước cùng mình,
bản thân còn giả dạng thành Phan Di An, kể cả bọn họ muốn rũ bỏ quan hệ
với nàng cũng không được.
Kim Phi Dao vốn muốn đi chọc giận đám
nữ nhân không vừa mắt Phan Di An trước, sau đó mới khóc lóc rời đi trước mắt mọi người, không ngờ nàng còn không được ngồi ghế, mà đám người
giống như không thấy nàng, không ai thèm liếc mắt lấy một cái.
Tiệc trà được mở ở một hoa viên có hồ nước, có hòn non bộ, chủ yếu là do
diện tích đảo không đủ nên Kim Phi Dao thấy hoa viên này cũng không lớn. Nhưng cũng may là cây cối, bụi hoa tương đối nhiều, tiểu đình hành lang dài xen kẽ trong đó trông cũng đáng yêu.
Thấy không ai chú ý tới mình, Kim Phi Dao đứng dậy đi ra sau một đám trúc. Muốn gọi chúng là
rừng trúc cũng cảm thấy chột dạ, tổng cộng cũng chỉ trên trăm cây trúc,
tuy nhiên để ngăn trở ánh mắt người khác thì cũng đủ rồi. Phía sau đám
trúc còn có ghế đá, đặt ghế ở nơi xó xỉnh này giống như là chuyên môn
cung cấp cho những người chịu ghẻ lạnh ra ngồi khóc vậy.
Bốn bề vắng lặng, Kim Phi Dao dán Ẩn Thân phù lên người, sau đó nghênh ngang xuyên qua đám người, đi tới Tàng Bảo tháp.
Dọc đường đi quả nhiên không có tu sĩ cao giai nào, nhiều nhất cũng chỉ gặp một, hai tu sĩ Trúc Cơ. Lúc gặp tu sĩ Trúc Cơ thì Kim Phi Dao liền lẳng lặng đứng ở một bên, đợi đám người đi xa rồi mới tiếp tục di động, còn
nếu gặp phải tu sĩ Luyện Khí kỳ thì hoàn toàn không thành vấn đề, cứ đi
phía sau lưng bọn họ cũng không bị phát hiện.
Tuy nhìn thấy được
Tàng Bảo các nhưng Kim Phi Dao vẫn đi nhầm rất lâu mới tới được trước
mặt tháp. Bốn phía không có thủ vệ, không biết là do Vạn Tiên Thủy thành quá hòa bình hay là nghĩ rằng nhà mình không cần phải có người coi
chừng? Tuy nhiên cũng có khả năng là họ rất tin tưởng vào cấm chế của
Tàng Bảo tháp cho nên chỉ thiếu điều mở cửa tháp để đấy thôi.
Dù
sao người ta còn có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, chỉ có loại người không
muốn sống như nàng mới có thể tới làm loại chuyện này. Để phòng ngừa vạn nhất, Kim Phi Dao đã đổi dung mạo thành nữ tử Võ gia, còn thay hẳn một
bộ hoa phục mang sẵn.
Tuy dùng Ẩn Thân phù nhưng nàng vẫn có tật
giật mình nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, Kim Phi Dao mới lặng
lẽ đi đến cửa tháp. Đây là lần đầu tiên nàng đi trộm đồ, thủ pháp rất
không thuần thục.
Kim Phi Dao hoàn toàn không có cách phá cấm chế bởi vì nàng còn chưa có thời gian nghiên cứu pháp trận, tính toán của
nàng là dùng bộ dáng của người khác, mạnh mẽ đi vào trộm đồ, cho nên
nàng liền đi tới cửa tháp, ghé mắt nhìn vào khe hở.
Còn chưa thấy cái gì thì một lực lượng cường đại đã bắn ngược ra, đẩy Kim Phi Dao ra
ngoài, đồng thời bạch quang còn lóe lên, phá bỏ hiệu quả của Ẩn Thân
phù, cả người nàng ngã nhào trước tháp.
“A, tam tiểu thư, sao muội lại ở đây?” Đúng lúc này, phía sau Kim Phi Dao truyền tới một thanh âm hơi quen quen.
Kim Phi Dao nhìn lại, Phan Trác Tuyệt cầm một ngọc cốt phiến, vừa quạt vừa tươi cười sáng lạn.
“Hóa ra là Phan tỷ phu, khụ… khụ…” Kim Phi Dao tao nhã đứng dậy, sau đó liền bắt đầu ho sù sụ.
“Tam tiểu thư, muội sao vậy? Sao lại ho nặng như thế?” Phan Trác Tuyệt thu ngọc cốt phiến lại, vội vàng quan tâm hỏi.
Kim Phi Dao lấy một cái khăn thêu hoa ra lau nước mắt, sau đó thẹn thùng
nói: “Khiến tỷ phu chê cười rồi, mấy ngày nay không hiểu sao ta ho rất
nhiều. Có thể là do lần trước tu luyện bị lỗi, dẫn tới ngực luôn thấy
đau đớn, ho đã nhiều ngày.”
Phan Trác Tuyệt như đăm chiêu nói: “Bảo sao ta nghe tiếng Tam tiểu thư có chút không giống với bình thường.”
“Đúng thế, ho lâu như vậy, không bị mất tiếng đã khó lắm rồi. Tiệc trà lần
này trong nhà vốn không muốn cho ta tới, nhưng ta… nhưng ta muốn gặp tỷ
phu cho nên vẫn tới, chỉ là muốn tìm cơ hội nhìn từ xa thôi. Không ngờ
lại khiến tỷ phu nhìn thấy bệnh trạng như vậy, sau này ta còn thể diện
gì mà gặp tỷ phu nữa?” Kim Phi Dao tỏ vẻ cáu giận, đỏ mặt tránh né ánh
mắt Phan Trác Tuyệt.
Cô gái nhỏ này có ý với ta? Lòng Phan Trác
Tuyệt vui vẻ, tam tiểu thư Võ gia có tướng mạo số một số hai trong gia
tộc, còn xinh đẹp hơn cả tỷ tỷ nàng. Hắn lại vốn vô sắc không vui, nữ
nhân gì cũng muốn có trong tay, chỉ là tam tiểu thư Võ gia xem như là em vợ của hắn, hắn không dám xuống tay.
Hiện tại là chuyện gì? Đây
là mỹ nhân tự động dâng lên cửa nha, trong đầu Phan Trác Tuyệt giờ đây
chỉ toàn là hình ảnh tam tiểu thư Võ gia xấu hổ đỏ mặt. Tuy nhiên, hắn
cảm thấy nàng có chút khác với bình thường, tuy không tiếp xúc nhiều
nhưng hắn biết người này vốn luôn cao ngạo.
“Tâm ý của Thư Lôi ta biết, nhưng mà lúc nãy Thư Lôi muội làm gì vậy? Sao lại một mình chạy
tới Tàng Bảo tháp này?” Phan Trác Tuyệt lập tức không còn gọi tam tiểu
thư nữa, trực tiếp gọi tên.
Nghe hắn hỏi như vậy, Kim Phi Dao bất mãn hừ một tiếng, thở phì phì nói: “Còn có thể vì sao? Còn không phải
là vì Phan Di An nhà ngươi sao?”
“Phan Di An? Sao nàng lại đắc
tội muội? Nói với ta, để ta đi thu thập nàng.” Phan Trác Tuyệt mở ngọc
cốt phiến ra, thoải mái phe phẩy. Tam tiểu thư Võ gia bình thường chính
là tính tình này, quả nhiên vừa rồi là xuân tâm tư động nên mới xuất
hiện bộ dáng thẹn thùng, thật sự là đáng yêu.
Có thể là chuyện gì được chứ, đám gia nhân của Phan Trác Hoa đã bị nhà mình hành hạ đến
chết, mà Phan Di An được sắp xếp gả sang làm thị thiếp vẫn còn tiện nghi cho nàng.
Kim Phi Dao bĩu môi, ra sức biểu diễn dáng vẻ đại tiểu thư, người như vậy nàng biết rõ, muốn giả dạng đúng là dễ như trở bàn
tay.
“Ta nghe người ta nói vì nhà nàng tặng một khối Thiên Cực
tinh thạch cho các ngươi nên các ngươi mới gả nàng sang nhà ta làm thị
thiếp. Việc này khiến ta rất không vui, nàng có thân phận gì chứ, sao có thể xứng với vị thúc thúc đã sắp Kết Đan nhà ta? Ta muốn nhìn xem Thiên Cực tinh thạch đáng giá đén thế nào mà có thể khiến các ngươi làm như
vậy, lại gả người như vậy cho Võ gia ta.” Kim Phi Dao giẫm chân, liền
bước tới cửa Tàng Bảo tháp, Phan Trác Tuyệt không kịp ngăn cản nàng đã
thấy Kim Phi Dao bị cấm chế của Tàng Bảo tháp đánh ngã.
Kim Phi Dao không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, liền ngồi dưới đất không đứng dậy, bắt đầu làm loạn.
“Các ngươi khi dễ ta, ngay cả tháp cũng muốn khi dễ ta, ta phải về nhà nói
với cha nương ta, ta cũng sẽ không để ý tỷ phu nữa. Các ngươi đều xấu,
trở về ta sẽ bảo thúc thúc hủy bỏ hôn sự này, ta còn muốn nói cho tỷ tỷ
biết ngươi nuôi rất nhiều thị thiếp ở bên ngoài.”
Câu cuối cùng
của nàng khiến cho Phan Trác Tuyệt sợ hãi, hắn mới chỉ nghe tính tình
tam tiểu thư Võ gia tính tình không tốt, không ngờ lại tới mức nói trở
mặt liền trở mặt. Không phải chỉ là muốn xem khối Thiên Cực tinh thạch
thôi sao, nháo thành như vậy làm gì. Hắn vội vàng đi tới, mượn cơ hội
kéo tay Kim Phi Dao.
“Thư Lôi, đừng náo loạn nữa. Không phải muội muốn xem Thiên Cực tinh thạch sao? Tỷ phu đưa muội đi xem. Ta nói muội
này, nếu muội thích thì ta sẽ tặng khối Thiên Cực tinh thạch này cho
muội.”
Kim Phi Dao không náo loạn nữa, ngẩng đầu nín khóc, mỉm cười: “Tỷ phu nói thật sao? Tỷ phu thật tốt, ta thích tỷ phu nhất.”
Sau khi nói xong, nàng đứng lên, nắm cổ tay Phan Trác Tuyệt, cười cười chỉ
vào Tàng Bảo tháp. “Tỷ phu mau một chút, lát nữa ta còn phải đi tham gia tiệc trà nữa.”
Phan Trác Tuyệt được Kim Phi Dao nắm tay, trong
lòng hân hoan, nghĩ rằng dù sao Thiên Cực tinh thạch cũng để ngay lầu
một trong Tàng Bảo tháp, vào xem cũng không sao. Hơn nữa bên trong không có người, hắn nổi lên tâm tư khinh bạc tam tiểu thư Võ gia. Đã có ý với ta thì cho ta thân thiết một chút, nói vậy cũng sẽ không thể phản đối.