Cơm tẻ, rau xào, cá sốt và một loại canh rau không biết tên. Kim Phi Dao
nhìn hai món một canh trên bàn, còn bát cơm trước mặt, ngẩng đầu nhìn
đôi vợ chồng già. Hai vợ chồng chân tay luống cuống, dè dặt cẩn trọng
nhìn nàng, chỉ hy vọng cơm rau này không làm nàng quá tức giận.
“Aizzz…” Kim Phi Dao than nhẹ một tiếng, chỉ vào bát cơm nói: “Chỗ các ngươi chỉ có một bát cơm này?”
Cả hai vợ chồng cùng lắc đầu; “Tiên sư, vẫn còn thừa một ít ở trong nồi.”
“Mang hết lên đây. Ta thấy các ngươi cũng vẫn còn rau rợ, cả cá này nữa, nấu
hết lên. Không phải ngoài kia có bán cá sao, ngươi mua hết cá của bọn họ lại, không cần biết là nấu canh hay là kho tàu, nấu hết. Như vậy, ta
đưa trước chút linh thạch cho ngươi đi mua đồ, chỉ cần là đồ có thể ăn
thì mua toàn bộ cho ta, động tác phải nhanh.” Kim Phi Dao chỉ vào mấy
thuyền đánh cá ở bến tàu, nói.
Sau đó nàng lại nghiêng người hỏi
Tiểu Mang một bữa cơm này tốn bao nhiêu linh thạch. Tiểu Mang bị bộ dạng của nàng dọa, ngẩn người một lúc mới nói: “Mấy thứ này không đáng bao
nhiêu tiền, hai món một canh này cũng chỉ tốn bảy, tám toái linh thạch.
“Rẻ như vậy, không khác với chỗ trước kia ta ở lắm.” Kim Phi Dao còn tưởng
rằng ở nơi mà một cái xe cá kéo cần năm mươi linh thạch hạ phẩm thì ăn
cơm cũng sẽ không rẻ, không ngờ lại không khác với Nam Sơn giới lắm.
Tiểu Mang có chút không biết nói gì, những đồ ăn này đều là đồ ăn phổ thông
của phàm nhân. Hơn nữa, ngay cả phàm nhân giàu có cũng ăn đồ đắt hơn thế này gấp mười lần, đây là đồ ăn tối bần cùng dành cho các ngư dân. Cá
thì sẵn có, rau rợ thì ra vườn hái, tảo thì tùy ý vớt trong ao hồ là
được, thứ duy nhất quý chính là cơm.
Kim Phi Dao tính toán, với
giá cả này thì mười khối hạ phẩm linh thạch là đủ cho bọn Mập Mạp ăn no
rồi. Nàng ném mười khối linh thạch cho đôi vợ chồng già, bảo họ mau
chóng làm đồ ăn, sau đó liền thấy vợ chồng già tràn ngập phấn khởi chạy
đi.
Bà lão thì mau chóng rửa sạch những thức ăn sẵn có, nấu hết
lên, sau đó lấy cá khô đang phơi bên ngoài vào. Còn ông lão thì chạy tới mấy thuyền đánh cá trên bến mua hết toàn bộ cá của họ.
Náo nhiệt một hồi, trên bàn của Kim Phi Dao liền bày đầy các loại đĩa to đĩa nhỏ, ở giữa còn có một bát tô đầy canh cá. Thấy bàn đồ ăn đã dọn xong, Kim
Phi Dao liền hướng thần thức vào Cảnh Thiên huyễn bồn, Mập Mạp, Đại Nữu
và Niệm Khê đột nhiên xuất hiện trong quán cơm.
Những người này
đều đã từng gặp tiên sư cho nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên trước sự
xuất hiện đột ngột của hai con ếch và một tiểu cô nương cực xinh đẹp
này, họ chỉ ngạc nhiên là tiên sư này lại mời linh thú ăn cơm, còn với
Niệm Khê thì họ cũng chỉ kinh thán nàng xinh đẹp chứ không nghĩ nhiều.
Mập Mạp cơ hồ tức muốn chết, Kim Phi Dao đi ra ngoài mà cũng không nói với
mình một tiếng. Điều duy nhất khiến nó vui mừng là nàng còn nhớ cho
chúng nó ăn, không để chúng chết đói.
Niệm Khê là chịu đói kém
nhất, lúc này không kêu “Khê nhi” gì nữa, nhanh chóng ngồi vào bàn, cầm
đũa gắp cá ăn, xương cũng không kịp nhả.
Mập Mạp cũng không có
sức tức giận, đứng trước bàn khua đầu lưỡi, nhanh chóng cuốn thức ăn.
Đại Nữu cũng mất đi vẻ ôn nhu ngày thường, mở cái miệng rộng trực tiếp
nuốt đống bát đĩa trước mặt vào miệng, sau đó lại phun ra một đống bát
đĩa trống không trở lại bàn.
“Ông chủ, mau mang đồ ăn lên tiếp
đi, có bao nhiêu mang bấy nhiêu. Nếu không có thì bảo thuyền đánh cá mau tới chỗ khác mua về. Chỉ cần là đồ ăn, cái gì cũng được.” Một bàn đồ ăn chỉ trong nháy mắt đã hết một nửa. Kim Phi Dao đã sớm nhảy ra xa một
trượng, hô lớn với cặp vợ chồng già vẫn đang bị sức ăn của chúng nó dọa
cho ngẩn người.
Vợ chồng già lúc này mới phản ứng lại, đây là
khách bự nha, có một bữa ăn này thì một năm không cần làm. Lão nhân đột
nhiên hào khí tận trời, chạy ra bến tàu, nhảy lên một con thuyền có tốc
độ nhanh nhất, trả ra một số tiền lớn để hắn đi tới đảo gần nhất.
Còn bạn già của lão nhân thì bắt tay vào gọt rửa đồ ăn. Bên này vừa ăn
xong, bà đã bưng lên một bát canh cá to, Kim Phi Dao rõ ràng nhìn thấy
bà kích động đến mức quên cho muối, thế mà bọn Mập Mạp vẫn không nhận
ra, cá nấu nước trắng cũng trở thành hư không trong nháy mắt.
Tiểu Mang bị cảnh này dọa cho sợ hãi, thối lui ra ngoài quán cơm. Nàng phi
thường sợ hãi, hai con ếch này ăn hết đồ ăn rồi liệu có coi nàng là điểm tâm mà ăn luôn hay không.
Kim Phi Dao kéo nàng đến bên cạnh, mặc kệ ba chúng nó lấp đầy bụng, nhân lúc này hỏi thăm Tiểu Mang thêm vài
chuyện về Vạn Tiên Thủy thành. Tiểu Mang vừa nghiêng đầu nhìn ba cái tàu há mồm bên kia vừa trả lời Kim Phi Dao, hai người một hỏi một đáp, đến
là hài hòa.
Kim Phi Dao cũng cẩn thận nhớ kỹ những chuyện nàng
nói, Vạn Tiên Thủy thành khác với Lạc Tiên thành, ở đây không có phân
đường các môn phái, nghe nói Vạn Tiên Thủy thành có rất nhiều tu tiên
gia tộc, có vài gia tộc đã ở đây hơn một ngàn năm, mà những cửa hàng
buôn bán trên các đảo cơ hồ đều là do các tu tiên gia tộc mở. Kể cả là
không tự mình mở tiệm thì cửa hàng cũng là do bọn họ kiến tạo rồi cho
người khác thuê.
Tiểu Mang làm rất tốt công việc của người dẫn
dường, nói cho nàng biết ở những nơi mà tu sĩ thường lui tới có cửa hàng nào tương đối hắc, cửa hàng nào tương đối công đạo.
Kim Phi Dao
cũng biết đến một việc, nhập thành châu chính là viên trân châu nhỏ bằng móng tay mà Tiểu Mang treo trên người. Phàm nhân thì chỉ như vậy, đó là một viên trân châu nhỏ, có ấn ký linh lực, chỉ cần là phàm nhân của Vạn Tiên Thủy thành thì từ lúc ba tuổi đã phải đeo hạt châu biểu trưng thân phận này trên người rồi.
Nếu không có hạt châu này thì phàm nhân không thể vào trong thành. Tu sĩ cũng phải đeo hạt châu này. Tuy nhiên, hạt châu của tu sĩ khác với của phàm nhân, lớn hơn một chút, chủng loại cũng quý hiếm hơn. Tiểu Mang cho rằng Kim Phi Dao không có nhập thành
châu là vì nàng là tu sĩ cho nên có thể từ từ làm.
Do Thượng Tiên đảo không nằm bên cạnh Vạn Tiên Thủy thành cho nên không thể yêu cầu tu sĩ phải làm nhập thành châu trước rồi mới vào thành. Tuy nhiên, họ cũng chỉ để cho tu sĩ thời gian ba ngày, sau ba ngày nếu vẫn không có nhập
thành châu sẽ bị cấm chế dùng cột nước đánh ra ngoài.
Kim Phi Dao cau mày đoán, nếu tu vi càng cao trân châu càng lớn thì trân châu của
tu sĩ Nguyên Anh còn không to bằng nắm tay sao, như vậy mà treo bên hông thì đúng là buồn cười chết người.
Trong lúc hai nàng nói chuyện, lão nhân đã ngồi thuyền trở lại, trên thuyền chở mấy túi gạo lớn, còn
cá và đồ ăn thì chất đầy khoang thuyền. Tiểu Mang biết chung quanh đây
chỉ có Hạ Thất đảo này là nơi kinh doanh buôn bán, ông lão nhanh như vậy đã mang đồ về thì chắc chắn là không phải đi tới đảo buôn bán nào mua
mà có lẽ là đi vào trong thôn mua của các nhà ngư dân.
Lão nhân
nhảy xuống khỏi thuyền, mang đồ ăn vào trong quán, lập tức giúp lão bà
làm việc. Nấu còn không nhanh bằng ăn, Mập Mạp đẩy lão nhân ra, nuốt
toàn bộ số rau xà lách vào bụng, ngay cả cá sống cũng không buông tha.
Đôi vợ chồng già cũng phục hồi tinh thần lại, con ếch này có ăn cả người không?
Mập Mạp nuốt hết các thứ vào bụng, lại nhìn chung quanh
tìm kiếm một vòng, dọa cho ngư dân sợ hãi ào ào chạy trốn vào làng, chỉ
sợ bị nó ăn thịt.
“Tốt rồi, ngươi cũng ăn no hai phần rồi, đợi
làm xong việc ta sẽ đưa bọn ngươi tới tửu lâu lớn, cho các ngươi ăn no.
Nếu ngươi ăn nốt cả ba con cá vàng kia thì sẽ cho ngươi đi kéo xe.” Thấy Mập Mạp vẫn còn liếc ngang liếc dọc, còn hướng ánh mắt về ba con cá kéo xe, Kim Phi Dao liền đi lên, hung hăng đấm nó một quyền.
Nghe
thấy lát nữa còn có đồ ăn, Mập Mạp mới yên tĩnh trở lại, Đại Nữu và Niệm Khê cũng nhìn nàng đầy tội nghiệp. Làm nửa ngày mà hai gia hỏa cũng
chưa ăn no, kế hoạch tiện nghi nhét đầy bụng chúng nó đã thất bại.
Thấy Mập Mạp làm cho Hạ Thất đảo rối tinh rối mù, Kim Phi Dao có chút băn
khoăn, lại đưa thêm cho đôi vợ chồng già thêm mười khối linh thạch. Sợ
bị người khác nhìn thấy sẽ gây tai họa cho đôi vợ chồng, nàng lặng lẽ
đưa cho bọn họ. Sau đó liền kéo Niệm Khê lên thuyền cá vàng, hai người
thoải mái ngồi trên ghế dựa.
Mà Mập Mạp và Đại Nữu cũng muốn nhảy lên thuyền, bị Tiểu Mang cản lại, “Tiên sư, hai vị này hình thể quá
lớn, chỉ sợ thuyền không chịu được, sẽ bị chìm.”
Không biết có
phải Mập Mạp và Đại Nữu nghĩ rằng thân thể lớn một chút thì bụng có thể
chứa thêm đồ ăn hay không mà đã khôi phục bộ dáng to lớn. Kim Phi Dao
chẹp chẹp miệng, mắng hai chúng nó: “Lớn như vậy làm gì? Còn không mau
thu nhỏ lại? Cũng không nhìn xem, cả chiếc thuyền còn không đủ cho mông
của hai ngươi đặt lên. Không biến nhỏ thì sẽ không cho lên thuyền, hai
người cứ thoải mái bơi trong nước đi.”
Bị Kim Phi Dao mắng, hai
con ếch vù vù biến nhỏ. Đại Nữu chỉ cao hai chưởng, Mập Mạp thì ba
thước, đấy đã là cực hạn biến nhỏ của nó. Sau đó chúng nó nhẹ nhàng nhảy lên xe, cũng ngồi lên thảm.
“Tiểu Mang, chúng ta đi tới Thượng Tiên đảo thôi.” Kim Phi Dao cười nói.
Tiểu Mang thở dài trong lòng, nhảy lên xe cá vàng, giục ba con cá đi hướng
Thượng Tiên đảo. Đúng lúc này, Kim Phi Dao phía sau nàng nói: “Tiểu
Mang, nếu đi ngang qua đảo nào có đồ ăn ngon thì ngươi dừng lại một
chút.”
“Hả?” Tiểu Mang thiếu chút nữa thì rơi khỏi thuyền, đã ăn
nhiều như vậy mà vẫn còn muốn ăn. Nếu cứ ăn như thế thì đến khi nào mới
tới được Thượng Tiên đảo?
Kim Phi Dao lười biếng nói: “Chúng nó
mới ăn no được hai phần, chúng ta không ở lại đó, ta chỉ lên mua đồ ăn
rồi lại đi. Ngồi trên đảo ăn không bằng vừa ngồi thuyền vừa ăn, cũng có
một phong vị khác.”
“Được, qua ba mươi đảo nữa là tới một đảo lớn chuyên bán đồ ăn, trên đảo đều là các loại đồ ăn vặt và tửu lâu, chắc
chắn có thứ tiên sư thích ăn.” Tiểu Mang nhẹ nhàng thở ra, không phải
muốn lên đảo ăn cơm là tốt rồi. Đã đợi trên đảo Hạ Thất gần hai canh
giờ, đợi đến khi tới Thượng Tiên đảo, đợi nàng làm xong xuôi nhập thành
châu, lại đưa nàng đi thuê đảo ở, chỉ sợ hôm nay không thể nhận sinh ý
thứ hai.