Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 101: Hoa diễm vũ




Ếch khổng lồ đột nhiên biến mất tại chỗ, trên đất chỉ còn lại một chiếc giày đã bị nọc độc ăn mòn.

Sự tình phát sinh đột ngột, tu sĩ bốn phía đều nhận thức được nơi này có tu sĩ ẩn thân. Có vài tu sĩ Nam Sơn giới trên đường đi đã thấy Kim Phi Dao và Mập Mạp ngồi ăn uống trên phi thảm, nay thấy con ếch biến mất liền biết ngay người ẩn thân là người Nam Sơn giới.

Còn tu sĩ Tiêu Thái giới thì không biết người này là địch hay là bạn, sợ bị Kim Phi Dao ám toán, một bên phải ứng phó với đối thủ, một bên còn phải rút thần thức và tinh lực ra chú ý bốn phía đề phòng người này đánh lén. Cứ như vậy, tu sĩ Nam Sơn giới trên nổi thạch không cần phân thần, dần dần chiếm thượng phong.

Kim Phi Dao căn bản không có thời gian rỗi đi ám toán tu sĩ Tiêu Thái giới, lúc này nàng đang tránh sau một tảng đá, lấy nước ra rửa chân. Nọc độc của Mập Mạp thật lợi hại, lúc đó nàng bay lên, một cước đá văng Mập Mạp ra, giày lập tức bị ăn mòn, thật phí đôi giày pháp khí trung phẩm của nàng. Nếu là giày bình thường thì chỉ sợ vừa mới chạm vào nọc độc đã hóa thành tro rồi.

Ngay cả thể chất cường tráng như Kim Phi Dao với làn da dày hơn cả tường thành mà cũng bị nọc độc của Mập Mạp làm lột một lớp da, chân vừa nóng vừa đau. Sau khi nàng đá Mập Mạp ra, sử dụng Minh hỏa vừa nhanh vừa mạnh thuần túy là do chân dẫm phải nọc độc đang xì xèo bốc khói. Dù là ai thì cũng không chịu nổi cảnh này, tự nhiên là ước gì mau chóng giải quyết đối thủ.

Giải quyết xong đối thủ, nàng lập tức cởi giày ra. Nàng đá Mập Mạp bằng chân trái, lúc hạ xuống thì chân phải dẫm phải nọc độc Mập Mạp rơi xuống đất, vậy là mất toi một đôi giày. Nàng tìm kiếm trong túi trữ vật, lại nhớ ra là nàng vốn không mang theo giày dự trữ, loại pháp khí này vốn nhiều năm không đổi một lần, nàng chuẩn bị tất cả mọi thứ nhưng lại quên mất nó.

Ngẩn người, Kim Phi Dao đành phải lục ra một miếng da thú rắn chắc, xé thành dạng sợi rồi buộc vào chân. Chỉ cần bọc chỗ da bị lột ra là được, còn những chỗ khác thì dù có dẫm phải dao cũng sẽ không hề hấn gì.

Nàng vừa buộc da thú vừa truyền âm với Mập Mạp, “Này Mập Mạp, nọc độc của ngươi thật là lợi hại, ngay cả ta mà dính phải một chút cũng bị lột da.”

Đến khi nàng bọc chân xong vẫn không thấy Mập Mạp trong túi linh thú kêu lên một tiếng. Kim Phi Dao phát hiện tựa hồ cảm xúc của nó không được tốt, cho rằng nó vì bị cho vào túi linh thú nên mới mất hứng, liền khuyên nhủ: “Bình thường bảo ngươi tu luyện thì ngươi lại lười biếng. Hiện tại bên ngoài kém nhất cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngươi ít nhất phải tiến giai lên cấp ba mới có thể có chút tác dụng. Bây giờ ngươi phải chịu ấm ức một chút, ta đổi ngươi sang Cảnh Thiên huyễn bồn, đợi đến khi an toàn sẽ cho ngươi ra, lúc đó ngươi thích chơi thế nào thì chơi.”

“Ộp…” Mập Mạp khẽ kêu một tiếng như muỗi kêu.

Kim Phi Dao không nghe rõ, sửng sốt một chút, hỏi: “Ngươi nói gì? Ta không nghe rõ, nói lớn một chút.”

“Ộp.” Mập Mạp mất hứng, rống to lên.

“A? Hóa ra ngươi không vui vì chuyện này sao?” Nghe rõ thanh âm Mập Mạp, Kim Phi Dao che miệng cười.

Hóa ra Mập Mạp là vì bị biểu hiện vô năng vừa rồi làm thương đến tự tôn cho nên mới phi thường uể oải. Nhân cơ hội này, Kim Phi Dao chuẩn bị dạy dỗ nó một phen, “Mập Mạp, ngươi có tâm như vậy là tốt, nhưng không thể cứ ủ rũ mãi, nhất định phải lên tinh thần. Lần trước ta mua linh thú đan cho các ngươi thì ngươi lại không chịu ăn. Linh thú tu luyện cũng cần ngươi tự thân nỗ lực. Sau này ngươi phải chăm chỉ tu luyện, tiến giai, trở nên lợi hại, lúc đó muốn đánh tu sĩ nào thì đánh tu sĩ đó, nâng cao danh vọng của Thái Tử thú, khiến người người nghe thấy đều run sợ.”

Nghe Kim Phi Dao rủ rỉ, Mập Mạp có tin tưởng hơn, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Thừa dịp tâm tình nó tốt lên, Kim Phi Dao bắt nó chuyển qua Cảnh Thiên huyễn bồn, ném túi trữ vật đựng linh thú đan vào, bảo nó tu luyện cho tốt, không cần lo chuyện bên ngoài. Nói xong nàng liền hối hận, loại thú không để tâm đến cái gì như Mập Mạp làm sao có thể lo lắng chuyện bên ngoài chứ.

An bài cho Mập Mạp xong, Kim Phi Dao nhô đầu ra khỏi tảng đá, nhìn quanh bốn phía. Thấy tu sĩ Nam Sơn giới đang ra sức giao tranh, nàng cảm thấy mình có lẽ nên đi giúp đỡ một chút, nếu tu sĩ Nam Sơn giới chết sạch thì một mình nàng cũng không thể trốn thoát.

Nghĩ xong, nàng quyết định giúp đỡ tu sĩ Nam Sơn giới xử lý những tu sĩ Tiêu Thái giới kia. Người nhiều lực lượng lớn, không chừng trong đám người sẽ có người nghiên cứu trận pháp, có thể mở cái truyền tống trận kia.

Thấy phía trước có hai người đang đánh nhau, người Nam Sơn giới có vẻ không duy trì được bao lâu nữa, sắc mặt tái nhợt. Kim Phi Dao nhìn chung quanh, nhấc một tảng đá cao bằng nửa người lên, cho vào túi trữ vật, sau đó liền lặng lẽ đi qua chỗ tu sĩ Tiêu Thái giới.

Nàng đi đến phía sau tu sĩ Tiêu Thái giới rồi đứng bất động, mà tu sĩ kia không hề phát hiện ra phía sau có người, chỉ hết sức chăm chú khống chế pháp bảo công kích. Thấy thời cơ đến, Kim Phi Dao đột nhiên lấy tảng đá ra, hai tay giơ lên, ném vào tu sĩ này.

Bốp một tiếng, cự thạch đã đập vào giữa đầu hắn, lại còn sợ tu sĩ Trúc Cơ thể trạng cường tráng không chết được, Kim Phi Dao liền nhảy tới, Minh hỏa quét qua, điện quang hỏa thạch giết chết hắn.

Nhanh nhẹn nhặt túi trữ vật lên, nàng liền lặng yên không một tiếng động tránh ra, đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Ngay lúc nàng đang định đánh lén người khác thì trong không trung truyền tới tiếng rồng ngâm sắc bén, thậm chí còn to hơn cả tiếng thác nước. Sau đó một cỗ linh lực phun tới, tiếp đó là một luồng sóng xung kích cường đại.

Mọi người ào ào dừng tay, mở pháp bảo phòng ngự ra bảo vệ toàn thân. Ẩn thân thuật của Kim Phi Dao dưới sóng xung kích cường đại lập tức mất đi hiệu quả, hiện ra thân hình.

Rốt cục là người nào mà pháp thuật lại có uy lực lớn như thế? Kim Phi Dao không biết tu sĩ Kết Đan đánh nhau thì uy lực thế nào nhưng trận sóng xung kích này đã vượt xa thực lực của nàng.

Đúng lúc này, hai bóng dáng một đỏ một xanh phóng ra khỏi thạch đạo, đứng trên không trung của nổi thạch.

Hồng quang ở phía trước, là một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ, hồng trù dài một trượng tản ra hồng quang, phập phềnh trong không trung. Nàng giơ tay nhấc chân cũng tạo ra một loạt ảo ảnh, khiến cho nàng thoạt nhìn tràn ngập vẻ mộng ảo. Mà pháp bảo dưới chân nàng lại càng kỳ dị, là một hoa vân do các loại hoa nhỏ đủ sắc màu tạo thành, phía dưới hoa vân không ngừng có ảo ảnh các loại hoa nhẹ nhàng bay lượn, cả người hoa lệ đến cực hạn.

Còn thanh quang phía sau nàng chính là đại sư huynh Mạc Ngữ Trúc của Hư Thanh các. Khác với lúc ở trên đài Quan Thiên, lúc đó hắn phi thường giản dị, không hề hoa mĩ, hiện tại lại tiên khí bức người. Chân dẫm lên pháp bảo Vạn Trúc giống như của Bạch Giản Trúc, phía sau là bốn ảo ảnh lá trúc cực lớn trông như cánh sau lưng, bàn tay tao nhã cầm một cây trúc nhỏ.

Hai người bay đến phía trên nổi thạch đã bị không ít tu sĩ Nam Sơn giới nhận ra, giống như ăn được thuốc an thần, ào ào lên tiếng.

“Là Mạc Ngữ Trúc của Hư Thanh các, còn có Hoa Diễm Vũ của Phi Thiên Các.”

“Thật tốt quá, chỉ cần có người của hai phái đó ở đây thì không cần phải sợ những kẻ Tiêu Thái giới này nữa.”

Kim Phi Dao lại nhân lúc hai người kia hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhanh chóng chạy tới nấp sau tảng đá, thò nửa đầu ra nhìn bốn phía, đề phòng Bạch Giản Trúc xuất hiện.

Nhìn tu sĩ Nam Sơn giới phía dưới hưng phấn hoan hô, Hoa Diễm Vũ lạnh lùng nói với Mạc Ngữ Trúc: “Hừ, những người này còn không biết Hư Thanh các chính nghĩa trong cảm nhận của bọn họ đã phản bội Nam Sơn giới, hai tay đã nhiễm đầy máu tươi của tu sĩ cùng giới rồi.”

“Hoa Diễm Vũ, bây giờ còn nói những lời này thì có ý nghĩa gì? Ngươi vừa rồi đã sử xuất cửu vũ phi thiên, linh lực trên người chắc chắn tiêu hao hơn nửa, hiện tại là đang muốn kéo dài thời gian để khôi phục linh lực sao? Ngươi không cần gửi gắm hy vọng lên người bọn họ, thực lực của ta ngươi cũng rõ, kể cả không có người Tiêu Thái giới tương trợ thì những tu sĩ Nam Sơn giới này cũng không có khả năng chạy thoát dưới tay của Hư Thanh các ta.” Mạc Ngữ Trúc vẫn bình tĩnh như trước.

Hoa Diễm Vũ thấy mưu kế kéo dài thời gian của mình bị hắn phát hiện, chỉ biết trợn mắt nhìn hắn. Bản thân vừa rồi dùng cửu vũ phi thiên chạy trốn, linh lực đã tiêu hao rất nhiều, không ngờ người Hư Thanh các lại lợi hại tới vậy, tuy tu vi cùng cấp nhưng thực lực lại vượt xa bản thân, thật sự là quá kỳ quái.

Hiện tại điều quan trọng là gọi người dây dưa với Mặc Ngữ Trúc, như vậy mới có thêm thời gian để khôi phục linh lực. Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện dường như tất cả tu sĩ đều có đối thủ, chỉ sợ không có ai có thể phân tâm ra giúp mình. Đột nhiên, nàng phát hiện phía sau một tảng đá lớn có một nữ tu sĩ đang thò đầu ra nhìn, liền bay vèo tới đó.

Kim Phi Dao còn chưa biết Hư Thanh các đã đầu phục Tiêu Thái giới, thấy hai người đứng trong không trung, không động thủ với tu sĩ Tiêu Thái giới, ngược lại còn nói chuyện phiếm, nàng cảm thấy rất kỳ quái. Sau đó lại thấy Hoa Diễm Vũ bay tới chỗ mình, càng cảm thấy kỳ lạ, tu vi của nàng là thấp nhất ở đây, chạy tới chỗ nàng làm gì?

Lúc đó, Hoa Diễm Vũ khuếch đại âm thanh, hô lên: “Các vị tu sĩ Nam Sơn giới, Hư Thanh các đã phản bội Nam Sơn giới, cùng với Tiêu Thái giới giết hại tu sĩ giới chúng ta, mọi người mau mau ngăn cản hắn lại.”

Tin này giống như tình thiên phích lịch, khiến cho tu sĩ Nam Sơn giới chấn động, Hư Thanh các lại phản bội Nam Sơn giới, điều này sao có thể? Hoa Diễm Vũ bình thường tâm cao khí ngạo, sẽ không làm ra việc đánh không lại Mạc Ngữ Trúc mà bịa đặt sinh sự với hắn, loại hành vi này thật sự là quá ngây thơ.

Nhìn biểu cảm của mọi người, Hoa Diễm Vũ biết rằng chỉ bằng một hai câu nói thì không thể thuyết phục họ, thanh danh mấy trăm năm của Hư Thanh các thật sự quá tốt, loại sự tình này quả nhiên không có ai tin. Muốn làm cho bọn họ tin Hư Thanh các phản bội thì phải dùng đến máu, mà trước mắt đang có sẵn một huyết tế để dùng.

Kim Phi Dao nghe xong việc này cũng vạn phần kinh ngạc, trong mắt nàng, ngoại trừ Bạch Giản Trúc kia là tên cuồng trả thù ra thì những người Hư Thanh các khác đều là người tốt. Những người thành thật trung hậu này mà lại phản bội Nam Sơn giới, thật sự khiến người khác khó tin. Tuy nhiên, nàng lại nghĩ, phản bội Nam Sơn giới thì liên quan gì tới ta? Loại người nhỏ bé như ta, các môn phái tranh giành lợi ích đến sứt đầu mẻ trán thì cũng không đánh đến lượt ta