Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 969: Vậy ông cứ gọi là thánh chủ đi





Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt thú vị của Diệp Thành, Chung Giang ho khan một tiếng rồi cười bảo: “Đi một chuyến cũng không sao, cho dù không vì Viêm Hoàng, chỉ vì những đau khổ suốt bao năm nay của sư muội, để cho muội ấy được nhìn lại khuôn mặt sư tôn lần nữa để dứt khoát mối nhân quả”.  

“Ta cứ tới đó thế này liệu có bị bà ấy bóp chết không?”, Diệp Thành bất giác nuốt nước bọt.  

“Có lẽ ngươi sẽ bị muội ấy kéo lên giường ha ha ha!”, câu nói bất ngờ của tên tí hon khiến Chung Giang cũng phải sặc nước bọt.  


“Ngươi cút đi cho ta!”  

Diệp Thành đánh bay tên tí hon,  

Diệp Thành sờ chóp mũi, cười khan nói: “Tiền bối à, chúng ta đổi mục tiêu khác đi! Ta có thể hiểu được tình yêu giữa sư tôn và đồ đệ, sư tôn của người là độc nhất vô nhị trong lòng bà ấy, nếu ta đi thật sự có khả năng bị giết đấy”.  

“Ngoại trừ Nhân Hoàng, với thực lực hiện nay của Viêm Hoàng thì không thể khiến ba thế lực mạnh khác lung lay”.  

Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day đầu mày, hắn cứ có cảm giác toàn thân ớn lạnh.  

“Được rồi, mọi chuyện đều do con người”, Chung Giang bật cười vỗ vai Diệp Thành: “Nghỉ ngơi đi! Ngày mai ta đưa ngươi đến Nhân Hoàng”.  


Ồ!  

Diệp Thành đáp lại, nhún vai bước đi ra ngoài.  

Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, Chung Giang ở phía sau lại ngẩn người, tự lẩm bẩm: “Ngay cả bóng lưng cũng giống nhau như vậy, chẳng trách sư huynh lại truyền Huyền Thương Ngọc Giới cho hắn”.  

Bên này, Diệp Thành vừa ra khỏi Địa Cung đã thấy một lão già mập mạp đi tới, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là ông lão mập quỳ ở hàng cuối cùng trong Địa Cung sao?  

Người ông lão này còn to hơn cả Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các của Hằng Nhạc Tông, ngực núng nính, bụng bự như Phật Di Lặc, điểm khác biệt duy nhất là hai mắt to sáng ngời của ông ấy thật sự không thể so sánh với Bàng Đại Xuyên.  

“Thánh chủ”, ông lão mập mạp cung kính hành lễ: “Chung lão dặn ta đưa Thánh chủ về chỗ ở, Thánh chủ cứ gọi ta là Hoàng Đại Sơn nhé”.  


“Không cần khách sáo, gọi ta Tần Vũ là được”, Diệp Thành cười vui vẻ.  

“Sao thế được?”  

“Vậy ông cứ gọi là Thánh chủ đi!”  

Hai người sóng vai nhau bước đi, dưới sự dẫn đường của Hoàng Đại Sơn, Diệp Thành đi tới một ngọn núi ở chính giữa linh sơn.  

Dọc đường đi, Diệp Thành nhìn trái ngó phải, thầm nhủ toà linh sơn này thật phi phàm, còn to hơn cả linh sơn của Thiên Tông thế gia, hơn nữa cả ngọn núi đều được đại trận bao phủ, chỗ nào cũng có trận văn bí ẩn.