Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 366: 366: Ta Thật Thích Đồ Nhi Như Con





“Vậy sư phụ ta sẽ tặng ngươi thêm một phần phân thân nữa, cứ việc lên”.Ngày hôm sau, khi Diệp Thành vẫn đang ngủ say trên giường thì bị Tịch Nhan chạy vào kéo dậy.

“Sư phụ, con có thể hấp thu linh khí của đất trời rồi”, cô bé có vẻ rất vui mừng, nhảy nhót tung tăng như tiểu tinh linh.

“Ừ ừ, chúc mừng con”, Diệp Thành dụi đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy, ta đây bận rộn cả đêm đương nhiên con có thể hấp thu linh khí rồi, nếu không chẳng phải ta bận rộn vô ích sao?
Diệp Thành đang ngủ ngon bị đánh thức, cũng chẳng muốn ngủ thêm nữa.

Hắn dậy ăn sáng qua loa rồi gọi Tịch Nhan đến bên mình, lấy một bộ cổ quyển ra, phía trên có ba chữ viết hoa: Thú Tâm Nộ.


“Đây là huyền thuật mà sư phụ nói sao ạ?”, hai mắt Tịch Nhan sáng rỡ.

“Có thể nói là như vậy”, Diệp Thành giải thích: “Bởi vì nó là một bộ cổ quyển giới thiệu các chiêu thức bí thuật, nói chính xác hơn là dạy huyền thuật, các kỹ năng chiến đấu gần.

Ba bài đầu giới thiệu về sự phối hợp của các bộ phận trên cơ thể, và cách phối hợp làm sao để phát huy tối đa sức mạnh.

Ba bài sau mới là kỹ năng thực sự, sở dĩ gọi là Thú Tâm Nộ đương nhiên vì có liên quan đến dã thú.

Bởi vì Thú Tâm Nộ bắt nguồn từ dã thú, tiền bối tạo ra Thú Tâm Nộ đã hiểu được rất rõ các kỹ thuật của thú như vồ, bắt, đánh… như vậy mới có thể bắt chước được các con thú và cách chúng đánh nhau, đa phần đều dựa vào sự tương tác của cơ thể nguyên thuỷ, đôi khi con người cũng nên học tập chúng.


Sự phối hợp của chân, tay, đầu gối khi phát huy sức mạnh ở mức độ lớn nhất đồng thời triển khai đánh ở cự ly gần, cộng với cơ thể mạnh mẽ sau này, chắc chắn sẽ có hiệu quả ngoài mong đợi”.

Nghe Diệp Thành nói xong, Tịch Nhan nghi hoặc nhìn hắn: “Nhưng sư phụ à, dựa theo tài liệu của tông môn, chẳng phải người nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước sao?”
Diệp Thành nở nụ cười: “Con có thể hấp thu linh khí của trời đất, đúng là ta nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước, nhưng là sư phụ, ta nghĩ trước khi dạy con ngự khí cần phải để con biết bí thuật chiến đầu gần đã”.

“Ồ… Vì sao vậy ạ?”
“Vâng!”, Tịch Nhan gật mạnh đầu rồi hít sâu một hơi, cất bước nặng nề, bắt đầu chạy quanh rừng trúc nhỏ, không bao lâu cô bé đã đổ đầy mồ hôi.

“Đại ca, như vậy liệu cô bé có kiệt sức không?”, Hổ Oa ngập ngừng nhìn Diệp Thành.

“Chịu được điều khổ nhất sẽ có được thành công”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu..