Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 336: 336: Ta Đang Khen Ngươi Mà!





Chẳng mấy chốc, Diệp Thành và Hùng Nhị đã tới một khu rừng rậm, thấp thoáng trong khu rừng là một ngôi nhà trúc.  
“Nào, vào đây”, Hùng Nhị tỏ ra rất nhiệt tình, kéo Diệp Thành vào trong.  
“Đây là lần đầu tiên ta tới đây”, Diệp Thành sải bước vào.  
Hắn ngửi thấy một mùi khác thường rất khó hình dung nhưng có thể nói rằng mùi này rất khó ngửi khiến một chân của hắn vừa bước vào thì chân sau đã muốn quay đi, suýt ói ra ngoài.  
“Nào nào, ngồi xuống đi”, Hùng Nhị đã cởi bỏ lớp sáo giáp ra và ném sang một bên.  
Căn phòng của Hùng Nhị hết sức bừa bộn khiến Diệp Thành tưởng rằng không phải hắn bước vào phòng của Hùng Nhị mà đang bước vào một cái chuồng lợn.  
“Nào nào, mau lên chút đi, bắt đầu rồi”, khi Diệp Thành chép miệng thì Hùng Nhị đã kéo hắn tới, lấy ra một viên thuỷ tinh màu tím long lanh từ trong túi quần.  
“Đây là cái gì?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn viên thuỷ tinh màu tím kia.  
“Kí ức thuỷ tinh”, Hùng Nhị cười nói: “Bên trong đó có bí pháp, có thể giấu cảnh tượng lạc ấn ở bên trong, khi nào muốn nhìn lại thì có thể lấy ra nhìn, đương nhiên cũng có thể hiện ra ngay trước mắt.

Lợi hại không?”  
“Ta nói này, nửa đêm ngươi lôi ta đến đây không phải là muốn khoe với ta ngươi có Kí Ức Thuỷ Tinh chứ?”  
“Xem ngươi nói kìa, ta là người vô vị vậy sao?”, Hùng Nhị cười hết sức thần bí, sau đó hắn chỉ vào Kí Ức Thuỷ Tinh và không quên chớp mắt với Diệp Thành.  

Ngay sau đó, bên trong Kí Ức Thuỷ Tinh liền xuất hiện một cảnh tượng.

Bên trong này chính là một lão già béo mập và một nữ nhân mặc đồ tím, cả hai người đang ân ái trên giường, vả lại còn hết sức nồng nhiệt.

Lão già béo kia bắt đầu lôi kéo y phục của nữ nhân mặc đồ tím, chỉ trong chớp mắt, y phục của nữ nhân đó bị lột s@ch không còn lấy mảnh vải che thân.  
Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành lập tức trợn tròn lên.  
A….!  
Theo sau tiếng rên đầy khêu gợi của nữ nhân kia, lão già đã trườn lên người cô ta.  
“Nào nào, nhẹ thôi chứ”, Diệp Thành vẫn có thể nghe ra được rõ ràng giọng nói quở trách của nữ nhân kia.  
“Ta biết rồi, biết rồi”, lão già kia cười khúc khích sau đó cả cơ thể béo múp míp bắt đầu nhún nhảy từ chậm tới nhanh dần và rất có nhịp điệu.  
Điều đáng nói là “cái đó” của lão ta quả thực rất “hoành tráng”.  
Ôi….a….ư…hự….ô…!  
Rồi bên trong Kí Ức Thuỷ Tinh liền vang lên tiếng rên khe khẽ của nữ nhân mặc đồ tím và hơi thở dồn dập của lão già kia.


Diệp Thành còn có thể thấy chiếc giường kia rung lên theo từng nhịp.  
Mà tư thế của cả hai người bọn họ thay đổi liên tục theo đủ thế.  
Ực ực!  
Trông thấy cảnh tượng này, Diệp Thành nuốt nước bọt liên tục, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng rên của nữ nhân kia, hắn bất giác liên tưởng tới âm thanh r3n rỉ của Sở Linh đêm đó, rồi phần bụng dưới chợt nóng ran lên từ lúc nào.  
“Hay không?”, Hùng Nhị cười gian giảo: “Ngày nào ta cũng xem”.  
“Ta…ta nói này, hai người này là ai vậy?”, Diệp Thành ho hắng nhìn Hùng Nhị.  
“Sư phụ và sư nương của ta”.  
“Ôi trời”.

Gần đến bình minh, Hùng Nhị mới cất viên Kí Ức Thuỷ Tinh đi.  
Phải nói sư phụ hắn ta rất miệt mài, làm cả đêm không ngừng nghỉ, hơn nữa còn đủ loại tư thế.

Diệp Thành và Hùng Nhị cũng vô cùng chăm chú, bốn con mắt nhìn chằm chằm cả đêm.  
Nói xong hắn lập tức chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên để viên Kí Ức Thuỷ Tinh cho Diệp Thành.  
“Có vợ… thật thích”, nhìn Hùng Nhị chạy ra ngoài, Diệp Thành bất giác xoa cằm, trong đầu lại bắt đầu mơ mộng viển vông: “Nếu ngày nào đó được ôm sư phụ đi ngủ, cảm giác ấy… he he he”.  
Sau đó hắn nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ.   
Hắn vẫn ở lại đây chứ không quay về Ngọc Nữ Phong..