Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 300: 300: Đả Thần Tiên





Rầm!  
Sau khi Cơ Tuyết Băng bị ép ra ngoài, Cửu Thiên Huyền Linh Kính cũng theo đó mà nứt lìa, hoá thành ánh sáng tuyệt đẹp.

“Còn có thể phá được sao?”, bên dưới lại vang lên tiếng trầm trồ ngạc nhiên.

“Vả lại còn một chưởng đâm xuyên chỉ mang của Cơ Tuyết Băng và Cửu Thiên Huyền Linh Kính, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng bị trọng thương, chiêu Phong Thần Quyết này quả nhiên bá đạo”.

“Nếu không có thiên lôi thì Diệp Thành khả năng cao sẽ thua”.

“Thế nhưng có thiên lôi thì trận quyết đấu này ai thắng ai thua chưa biết chắc được”.

Rầm! Rầm!  
Trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì trên chiến đài lại lần nữa dấy lên trận huyết chiến.

!             Diệp Thành mặc dù đâm xuyên Cửu Thiên Huyền Linh Kính của Cơ Tuyết Băng nhưng cũng bị phản phệ bởi cả Phong Thần Quyết và Thiên Tế Cấm Pháp.


Còn Cơ Tuyết Băng cũng không khá khẩm hơn, Cửu Thiên Huyền Linh Kính bị phá, cô ta cũng bị phản phệ đau đớn, vả lại còn bị Diệp Thành đâm vào vai, vết thương đó còn mang theo lôi điện nên trong cơ thể vẫn còn tàn lưu của kiếm ý Phong Thần Quyết, cho dù khả năng hồi phục của cô ta bá đạo nhưng cũng không thể khiến vết thương liền lại nhanh chóng trong thời gian ngắn.

Thế nhưng dù sao thì cô ta cũng là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm mới gặp, mặc dù bị thương nhưng thực lực vẫn hết sức mạnh mẽ.

Trận đại chiến kéo dài tới thời điểm hiện tại khiến hội trường đột nhiên trở nên im lặng.

Lúc này ai còn dám coi thường Diệp Thành.

Một tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên không những không yếu đuối như bọn họ nói mà ngược lại còn thể hiện ra khả năng vượt trội khiến tất cả phải kinh ngạc.

Có thể đấu với Huyền Linh Chi Thể hai trăm hiệp bất bại vả lại còn vài lần khiến Huyền Linh Chi Thể bị thương, thực lực thế này e rằng được xếp vào đệ tử chân truyền của tam tông lâu rồi.

“Hắn…hắn chính là tên ăn hại ta đuổi xuống núi sao?”, bên dưới chiến đài, Ngô Trường Thanh mặt mày tái nhợt.

Một khi mất đi mới thấy nuối tiếc.

Một người cao cao tại thượng như ông ta nào ngờ sẽ có ngày hôm nay.

Hành động đáng kinh ngạc của Diệp Thành hết lần này tới lần khác đã khiến ông ta đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác và khiến ông ta hiểu rằng hôm đó ông ta đã phạm phải sai lầm quá lớn.

Có lúc ông ta cũng nghĩ rằng nếu như hôm đó đổi xử tốt với Diệp Thành hoặc giúp Diệp Thành khôi phục lại vùng đan điền thì có lẽ đệ tử của ông ta sẽ có thêm một tuyệt thế thiên tài không hề kém cạnh so với Huyền Linh Chi Thể, thế nhưng mọi thứ đều do sự phán quyết của ngày hôm đó mà tiêu tan.

“Trời xanh đang trêu người sao?”, sau giây phút chìm trong hối hận, Ngô Trường Thanh lại nghiến răng, ông ta không thể chấp nhận mình sai lầm, càng không thể chấp nhận được sai lầm tày trời của mình.

“Đã là sai lầm thì phải sai tới cùng, khiến hắn biến mất trên cuộc đời này”, sát khí của Ngô Trường Thanh cũng không hề kém cạnh so với Thành Côn.


Rầm!  
Trên chiến đài, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã lại tiếp tục đối đầu kịch liệt, lần lượt lùi về sau theo hai phía.

Một bên, Diệp Thành máu me đầm đìa, thương tích đầy mình giống như tu la bước ra từ địa ngục.

Một bên, Cơ Tuyết Băng thân hình nhuốm máu, y phục rách tả tơi, bộ y phục trắng khiến Cơ Tuyết Băng như tiên nữ thì lúc này trông cô ta hết sức thảm hại, khí tức cũng hết sức hỗn loạn.

“Huynh ấy là yêu nghiệt sao?”, Cơ Tuyết Băng miệng rỉ máu, trong lòng tự vấn mình câu này không biết bao nhiêu lần.

Cô ta cao ngạo vì cô ta chính là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm tái xuất, cô ta tự tin, tự tin rằng trong những kẻ cùng thời với mình thì mình là vô địch, thế nhưng sự cao ngạo này, sự tự tin này đều bị chàng trai ở đối diện gạt bỏ.

Hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, không những trụ được ba hiệp mà còn khiến cô ta phải bất ngờ hết lần này tới lần khác, khiến cô ta trọng thương liên tiếp rồi hết lần này tới lần khác….

“Huynh ấy là đại địch trong số mệnh sao?”, Cơ Tuyết Băng tĩnh lặng quan sát Diệp Thành đang lảo đảo ở phía đối diện.

“Băng Nhi”, trên vị trí ngồi trên cao, thấy Cơ Tuyết Băng có phần lưỡng lự, Thành Côn lại lần nữa lên tiếng nạt: “Con định đợi tới bao giờ? Đừng quên, con là người của Chính Dương Tông, giết hắn”.

Haiz!  

Cơ Tuyết Băng lại lần nữa chém ra.

Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến.

Điều khiến người ta bất ngờ chính là hắn không hề phòng ngự, cứ tiến lên phía trước, tung chưởng Cuồng Long Thiên Nộ.

Vì không ngờ Diệp Thành còn thông thạo bí pháp sóng âm của linh hồn vả lại ở khoảng cách gần như vậy nên Cơ Tuyết Băng lập tức trúng chiêu, nhưng vì linh hồn của cô ta ở cấp Địa nên cô ta cũng chỉ hoang mang trong giây lát.

Thế nhưng vào lúc này, Diệp Thành lại như ma quỷ lao đến, roi sắt chuyên đánh vào linh hồn cũng xuất hiện trong tay.

Vút! Vù!  
Linh kiếm vang lên âm thanh vút vút, roi sắt vang lên âm thanh vù vù, cả hai đồng thời ra tay, Diệp Thành chịu một kiếm của Cơ Tuyết Băng còn Cơ Tuyết Băng chịu một roi của Diệp Thành.

.