Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 286: C286: Mở cho ta




Rõ ràng Cơ Tuyết Băng trên chiến đài cũng nhận ra điểm này. Đôi tay vốn dĩ khẽ gảy thì lúc này gảy nhanh hơn, làn sóng của tiếng đàn vô hình kia mang theo kiếm khí vô hình.

Keng!  

Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Xích Tiêu ra, điều khiển cùng kim đao trong tay phải, sau đó hắn vung lên ngưng tụ thành kiếm trận phòng ngự Thiên Canh.  

Bang bang bang!  

Đột nhiên Cầm Âm Kiếm Khí không ngừng đánh vào kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành, cọ sát ra tia lửa sáng chói, mặc dù Cầm Âm Kiếm Khí vô hình nhưng uy lực lại vô cùng lớn, không đến ba giây, kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành bắt đầu xuất hiện vết nứt.  

Ầm!  

Cuối cùng, trong giây thứ năm, kiếm trận phòng ngự Thiên Canh của Diệp Thành sụp đổ tại chỗ, kiếm trận phòng ngự của hắn lần đầu tiên bị người ta chọc thủng từ chính diện.  !

Tưng!  

Bàn tay ngọc ngà của Cơ Tuyết Băng khẽ gảy, vô số Cầm Âm Kiếm Khí tụ lại, ngưng thành một đạo kiếm mang mạnh mẽ vô song, công phá chính diện kiếm mang tam sắc của Chu Ngạo, xuyên qua không khí, bay thẳng về phía Diệp Thành.  


Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt đổi kiếm Xích Tiêu thành trùng kiếm Thiên Khuyết, sau đó chắn trước người.  

Cheng!  

Kiếm mang tam sắc đánh lên thanh Thiên Khuyết tạo ra âm thanh kim loại va chạm, đồng thời cũng b ắn ra tia lửa sáng rực.  

Ù ù!  

Kiếm Thiên Khuyết rung lên nhưng vẫn rất kiên cố, không bị kiếm mang tam sắc xuyên thủng, nhưng vì vậy mà hai cánh tay Diệp Thành tê dần, khí huyết trong cơ thể sục sôi.  

“Thanh kiếm đó…”, trong hư vô, Phục Nhai vuốt râu nhìn chằm chằm kiếm Thiên Khuyết trong tay Diệp Thành, suy nghĩ một chút nhưng không dám khẳng định, mà nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm bên cạnh muốn có được đáp án khẳng định từ bà ta.  

“Ngươi đoán đúng rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khoan thai đáp: “Chính là thanh trùng kiếm của người đó”.  

“Thì ra là vậy”, Phục Nhai hiểu ý, trong mắt loé lên tia sáng khó hiểu.  


Keng! Keng!  

Khi hai người đang thảo luận thì Diệp Thành bên dưới lại lần nữa bị kiếm mang tam sắc liên tục đẩy lùi về phía sau.  

“Đến ta”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, sau đó tay cầm kim đao lao nhanh tới chỗ Cơ Tuyết Băng như một cơn gió, đương đầu với tiếng đàn tiến về phía trước, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí đã bị phá vỡ tan tành, cuối cùng hắn sát phạt tới nơi cách Cơ Tuyết Băng hơn năm trượng.  

Lúc này Diệp Thành mới đột nhiên bước ra, sau đó lật người nhảy lên, bay vút lên không, hai tay cầm kim đao, sức mạnh đủ để xẻ núi san rừng.  

Bát Hoang Trảm!  

Ùng!  

Lập tức một đạo đao mang kim sắc khổng lồ dài năm trượng xuất hiện, đao mang cực kỳ bá đạo, có khả năng phá núi với đao ý cực mạnh.  

Sự thật đã chứng minh hắn đúng, bởi vì Cơ Tuyết Băng đang nhanh chóng gảy đàn để củng cố phòng ngự cho mình.  

Keng!  

Ngay sau đó tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, cảm giác như một đao vừa rồi bị đập vào tấm thép cứng rắn.  

Hả?