Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 285: 285: Chuyện…chuyện Gì Thế Này





Bên dưới đã có rất nhiều người nhìn Cơ Tuyết Băng trên chiến đài với ánh mắt sáng rực như thể muốn nhìn thấu xem Huyền Linh Chi Thể này có phải là ngọc nữ chân thân hay không.

“Yên lặng”, thấy hội trường xôn xao, Thành Côn tối sầm mặt, ông ta lớn giọng nạt, ngăn lại tiếng bàn tán.

Ông ta cũng biết đến sự đáng sợ trong câu nói này.

Nếu như ngày nào đó có tên nào làm loạn đi đặt điều thì hình tượng thánh nữ về Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.

Khụ khụ!
Vì bị nhìn thấu suy nghĩ vặt trong đầu mà nhiều người ho hắng.

Chính Dương Tông chủ cũng đã có lời nên ánh mắt của tất cả mọi người lại hướng lên chiến đài lần nữa.

Trên chiến đài, sau câu nói hỏi han xã giao, Cơ Tuyết Băng mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Xuống dưới kia đi, huynh không phải đối thủ của muội”.

!“Mội vẫn cao ngạo như trong kí ức của ta”, Diệp Thành lên tiếng hết sức thản nhiên.


“Huynh và muội không còn như những ngày tháng ấy nữa, hà tất phải như vậy?”, Cơ Tuyết Băng nói với giọng không chút tình cảm.

“Chúng ta của những năm tháng đó là nhân, chúng ta của hiện tại là quả, trận chiến này không hỏi thắng bại, chỉ hỏi nhân quả”.

Haiz!
Câu nói này của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng phải thở dài, sau đó cô ta lật tay lấy ra một thứ đồ, không cần nói cũng biết đó chính là cây đàn cổ tố cầm.

Còn Diệp Thành cũng tạo ra Tiên Thiên Canh Khí, lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí bao quanh cơ thể hắn, không chỉ có vậy, Tiên Thiên Canh Khí cũng chảy trong cơ thể Diệp Thành, cuốn lấy từng đường kinh mạch và xương cốt, cuốn lấy linh hồn, thậm chí đến mỗi một giọt máu cũng được bảo vệ.

Đây là phòng ngự toàn thân, vì hắn biết uy lực của tiếng đàn trong tay Cơ Tuyết Băng.

Chu Ngạo không thể ngăn lại vì hắn chỉ phòng ngự bên ngoài mà không phòng ngự bên trong cho nên mới bị tiếng đàn vô hình kia đả thương.

Cái gọi là canh khí ngự vô hình chính là đạo lý này, cho dù đâm xuyên lớp áo giáp canh khí thì cũng khó phá được canh khí phòng ngự bên trong cơ thể.

Diệp Thành biết rõ vì hắn đã nghiên cứu rất kỹ tiếng đàn kia.


Tưng…!
Ngay sau đó, Cơ Tuyết Băng liền gảy đàn, âm thanh tự nhiên như tiên khúc cửu u vang lên khiến người ta như được gột rửa tâm hồn.

Vẫn là tiếng đàn vô hình đó lấy Cơ Tuyết Băng làm trung tâm lan ra tứ phía.

Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra một thanh long đao màu vàng kim, bên trên còn có phù văn rồng, còn chưa xuất đao, đao khí và đao mang như ẩn như hiện.

Trong chốc lát, hắn sải bước đầu tiên đấu lại với gợn sóng của tiếng đàn.

Khi đối mặt với Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành mới cảm nhận được sức mạnh của cô.

Chỉ là âm thanh của tiếng đàn nhưng lại khiến hắn phải gánh áp lực nặng nề.

Nếu không phải có lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và canh khí vô hình phòng ngự bên trong cơ thể thì hắn rất khó có thể chặn lại được tiếng đàn kia.

“Sao có thể như vậy, ngươi không thấy lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí trên người hắn đang nứt ra liên tục sao?”
“Có điều dù là vậy thì Diệp Thành cũng rất bá đạo rồi, đến cả Chu Ngạo cũng không thể bước ra hai bước mà hắn có thể bước mười mấy bước, vả lại trông bộ căn bản không hề gặp áp lực.

Tiếng đàn
[img src="https://cdn.truyenfull.com/medias/chapter_images/2021/09/09/2991774-0.jpg"].