Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1531: “Diệp Thành đang làm gì vậy?”,




“Cơ Tuyết Băng?”, nghe thấy cái tên này, Từ Nặc Nghiên bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ đạo hữu, ngươi là người Nam Sở, huynh đã thấy Huyền Linh Chi Thể bao giờ chưa? Ừm, cũng chính là người thương của Diệp Thành Diệp Thành đó, ồ không đúng, là người thương trước kia”.



Cơ Tuyết Băng không nói gì như không nghe thấy, đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn lên hư không, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.



Advertisement

Giờ phút này, cô ta rất hy vọng ở đây không có ai quan sát, nếu thế cô ta sẽ không chút do dự lao tới giết chết Doãn Chí Bình bằng một kiếm tuyệt sát, chỉ là tình hình hiện tại không cho phép cô ta xen vào.



“Hay là chúng ta qua đó phá rối đi”, Ngô Tam Pháo sờ cằm.



“Muốn đi thì ngươi đi một mình, ta không đi”, Thái Ất Chân Nhân xoè tay: “Ngươi có tin chỉ cần ngươi dám đặt chân lên hư không kia là giây tiếp theo cao thủ từ tứ phía sẽ nghiền nát ngươi thành tro không?”



“Đây là sự thật đấy”, Ngưu Thập Tam ở bên cạnh ngoáy tai, nhìn về một hướng: “Nhưng ta thấy Hạo Thiên Huyền Chấn đã đứng ngồi không yên rồi”.



“Vậy sao?”, hai người cùng quay đầu lại, nhìn về hướng Hạo Thiên Huyền Chấn, cách rất xa nhưng ba người vẫn cảm nhận được sức mạnh đang nhanh chóng hội tụ trong người ông ấy, sẵn sàng tung một chiêu tuyệt sát bất cứ lúc nào.



“Huyền Chấn”, Hoa Tư ở bên cạnh kéo góc áo ông: “Nhỏ không nhẫn, ắt loạn lớn, ta không phản đối ông cứu Dạ Nhi, nhưng phải nhẫn đã, bây giờ ra tay, ông sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người”.



“Ta hiểu”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu một hơi, mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn có vài lần ông không nhịn được muốn ra tay.



“Không ngờ kí chủ có độ phù hợp chín phần lại mạnh đến mức này…”, hai tay Hạo Thiên Thi Nguyệt đã siết chặt đến mức trắng bệch, trong mắt toàn là vẻ lo lắng.



“Sức mạnh ma lực thật đáng sợ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhíu mày, sắc mặt hơi tái.



“Trận chiến này ngay từ đầu đã không công bằng”, Thượng Quan Ngọc Nhi siết chặt nắm đấm.



“Ngọc Nhi à, trên đời này làm gì có công bằng!”, Thượng Quan Bác vuốt râu: “Hơn nữa trận chiến này cũng không bất công như con nói, Doãn Chí Bình có linh hồn Thái Hư Cổ Long và sức mạnh ác ma, nhưng chẳng phải Diệp Thành cũng có Tiên Luân Nhãn, căn nguyên Thánh thể, ma huyết và tiên hoả với thiên lôi đó sao? Cũng coi như ngang tài ngang sức”.




“Giết, giết, giết”, Thông Huyền Chân Nhân nghiến răng nghiến lợi, không khỏi lộ ra sát ý, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Thành, kẻ nào không biết còn tưởng ông ta với Diệp Thành thật sự có thù giết cha!



Cảm nhận được sát ý của Thông Huyền Chân Nhân với Diệp Thành, phía Hằng Nhạc Chân Nhân bên cạnh đều nhíu mày.



“Không lâu nữa sẽ có một người không trụ được”, Chính Dương Tông cười nhạt: “Nhưng dù ai thắng ai thua thì bọn hắn đều phải chết, các ngươi mạnh hơn nữa, có thể ngăn được đại quân của cả một điện từ phân điện thứ ba của ta sao?”



“Diệp Thành đang làm gì vậy?”, trong những tiếng thảo luận, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.



Đột nhiên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.



Chỉ thấy Diệp Thành liên tục tạo ra phân thân, một, hai, ba, bốn…



Trong vòng chưa đầy mười giây, Diệp Thành đã phân ra mấy trăm phân thân, những người xem trận chiến ngạc nhiên trố mắt. Một lúc phân ra bao nhiêu phân thân như vậy cần linh lực dồi dào nhường nào?

Keng! Keng! Keng!