Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1515: Cũng có sự kiêu ngạo và cô độc




Người như vậy hoặc là bằng hữu, hoặc là phải diệt trừ hậu hoạ về sau.



Không biết vì sao ông ta lại nghiêng về ý đầu hơn.



Suy nghĩ này của ông ta cũng không phải không có lý do, năm lần bảy lượt không giết được Diệp Thành, đủ để nói lên rất nhiều điều, không có khả năng giết được hắn thì tốt nhất đừng làm kẻ thù, bởi vì tiềm lực của hắn quá lớn, một khi đứng nhầm đội sẽ là một thảm hoạ.



Advertisement

“Diệp Thành”, bên này, vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân đã u ám đến cực điểm, hơn nữa khi nói ra hai chữ ‘Diệp Thành’, ông ta còn cắn răng nghiến lợi.



Đây đã là lần thứ mấy rồi? Đệ tử mà ông ta luôn gạt ra lại liên tục nằm ngoài dự đoán của ông ta, rất nhiều người đều vì hắn mà hết lần này đến lần khác làm trái lời ông ta.



Bây giờ Diệp Thành vẫn còn sống khiến ông ta không thể nghi ngờ chuyện đúng sai của mình.



Nhưng người cao ngạo như ông ta, người tự xưng là Hằng Nhạc Thiên sao có thể làm sai? Xoắn xuýt giữa sai và đúng khiến ông ta sinh ra lửa giận hừng hực, còn có sát khí ngút trời.



So với ông ta, phía Hằng Nhạc Chân Nhân kích động hơn nhiều.



Trước đây bọn họ lựa chọn Doãn Chí Bình là vì bọn họ nghĩ kí chủ có độ phù hợp chín phần sẽ thích hợp làm chưởng giáo hơn.



Nhưng bọn họ ngày càng phát hiện Doãn Chí Bình làm chưởng giáo ngông cuồng, vô pháp vô thiên đến mức nào. Bọn họ biết mình đã chọn sai, cũng đã không chỉ một lần muốn phế truất Doãn Chí Bình, nhưng làm vậy thì họ có thể ủng hộ ai? Từ sau khi Diệp Thành chết, cả Hằng Nhạc không còn ai có thể cạnh tranh với Doãn Chí Bình.



Bây giờ thấy Diệp Thành còn sống, họ đã nhìn thấy hy vọng, lẽ nào đây không phải cơ hội khác mà trời cao ban cho họ sao? Vũng nước đọng Hằng Nhạc cần hòn đá lớn như Diệp Thành để dấy lên làn sóng mới.



Bọn họ đều là những trưởng lão đã sống mấy trăm năm, nhìn thấu rất nhiều chuyện. Ai đúng ai sai, ai thích hợp làm chưởng giáo Hằng Nhạc hơn, ai mới là người có thể bảo vệ tương lai của Hằng Nhạc, từ lúc mặt nạ Quỷ Minh vỡ ra đã rất rõ ràng.







Mẹ kiếp! Không ngờ lại là một người, đùa gì vậy?



Khi mấy đại lão tổ đang trầm ngâm thì tiếng la hét inh ỏi từ tứ phía vẫn không ngừng vang lên, tiếng người ồn ào như làn sóng thuỷ triều ập tới hết cơn này tới cơn khác.



Có lẽ chuyện xảy ra hôm nay là điều đáng ngạc nhiên nhất trong hàng trăm năm nay.



Thời gian qua ở Đại Sở có hai người liên tục dấy lên phong ba, một là Đan Thánh Diệp Thành, một là sát thần Tần Vũ, họ đều là thiên tài tuyệt thế, anh hùng xuất chúng được mọi người công nhận.



Nhưng thiên tài tuyệt thế và anh hùng xuất chúng mà mọi người công nhận ấy đến cuối cùng lại là một người, điều này làm sao không chấn động!



Ầm!



Khi mọi người còn đang bàng hoàng, một tiếng nổ đã vọng ra từ trong kết giới, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.



Nhìn từ xa thì thấy Doãn Chí Bình vừa mới hộc máu, bay ngược ra ngoài, lúc này đã đứng vững, khí thế cường hãn áp chế khiến hư không nổ ầm.



“Diệp Thành, Diệp Thành, Diệp Thành”, tiếng gào thét như sấm rền của Doãn Chí Bình rung chuyển bầu rời.



“Ngươi còn sống, ngươi còn sống, ha ha ha…”, khuôn mặt hắn ta dữ tợn, nụ cười gớm ghiếc đáng sợ, hai hàm răng trắng dị thường, dù trắng nhưng lại khiến người khác thấy sợ, cảm giác hắn ta không phải người mà là ác ma vừa chui ra từ địa ngục.



Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, trong lòng hắn ta lại sinh ra cảm giác phấn khích chưa từng có.



Hắn ta là ai? Là kí chủ mạnh nhất từ khi Hằng Nhạc thành lập đến nay, sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng lại chỉ ngang với Diệp Thành, cuối cùng hắn ta đã dùng mưu kế đê hèn bỉ ổi để tiêu