Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1512: Ta không nhìn nhầm chứ!




Trong làn sóng thảo luận, tiên hoả bảy màu đã hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi màu vàng ngưng tụ thành thần tiễn sấm sét.



Còn Diệp Thành, chân trái của hắn hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung bảy màu, thần tiễn màu vàng, choán mắt người nhìn.



Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời?



Advertisement

Hiện trường lại lập tức trở nên xôn xao.



Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất!



Sau tiếng gằn của Doãn Chí Bình, sát kiếm màu vàng tập hợp sức mạnh khủng bố đột nhiên bắn ra, từ trên trời cao nhắm xuống.



Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời!



Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn cũng nhẹ nhàng buông dây cung, thần tiễn sấm sét màu vàng bắn ngược lên trời.



Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.



Dưới con mắt của mọi người, thần tiễn màu vàng và sát kiếm Thái Hư màu vàng đang tiến lại gần.



Màu vàng và màu vàng đều lộng lẫy như nhau, tiễn và kiếm đều không gì sánh bằng, cực kỳ chói mắt trên bầu trời.



Bùm!



Sau tiếng nổ kinh hoàng, thần tiễn sấm sét màu vàng và sát kiếm Thái Hư màu vàng va chạm, bùng phát ra tia sáng rực rỡ.



Đột nhiên không gian nổ tung, nơi tiễn và kiếm va chạm tạo thành một vầng sáng hình tròn toả ra tứ phía, chúng đi qua nơi nào, không gian liền biến dạng tới đó, thậm chí kết giới kiên cố cũng suýt sụp đổ.



Phụt!



Doãn Chí Bình đang đứng trên không hộc máu, bay ngược ra ngoài.



Rắc!




Bên dưới, sau khi Doãn Chí Bình bị đánh nôn ra máu, mặt nạ Quỷ Minh trên mặt Diệp Thành cũng đồng thời nổ tung.



Sau đó khuôn mặt góc cạnh nhưng mang theo vẻ thăng trầm và mệt mỏi hiện ra trước mắt mọi người.







Rắc!



Âm thanh nứt vỡ của mặt nạ Quỷ Minh giòn giã một cách lạ thường.



Trong huyết phong, dáng đứng của Diệp Thành thẳng tắp vững vàng, quần áo dính máu tung bay, mái tóc đen như thác nước bồng bềnh trong gió.



Mà xung quanh lúc này như rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến chết chóc.



Ánh mắt mọi người đều tập trung vào khuôn mặt đó.



Im lặng, đất trời im lặng đến đáng sợ, từng ánh mắt với những cảm xúc như bàng hoàng, khó tin, bối rối…



“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ!”, năm giây sau mới có người lên tiếng, tưởng mình nhìn nhầm, những người khác còn vô thức dụi mắt nhìn lại, đó là một người sống sờ sờ nhưng lại cũng chính là người đã chết thảm trước sự chứng kiến của họ lúc trước.