Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1505: “Suýt chút nữa thì khiến ta sợ đái cả ra quần”




Trong làn sóng bàn tán, một tiếng động mạnh mẽ vang chấn động cả đất trời, Doãn Chí Bình cứ thế bị đòn đánh hung hãn của Diệp Thành nện thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố hằn hình người.



Lại nhìn sang Doãn Chí Bình với trạng thái thê thảm, lục phủ ngũ tạng lộn nhào hẳn lên, tứ chi bách cốt bị gãy mất hơn nửa, suýt chút nữa thì hoà thành đống.



Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả những người xem đều giật giật khoé miệng.



Bịch!



Advertisement

Tên súc sinh Diệp Thành lại lần nữa thi triển thần uy hiến Doãn Chí Bình tiếp tục bị nện mạnh xuống đất.



Có điều vẫn chưa hết, sau lần thứ hai quật xuống, Diệp Thành lại lấy thêm sức, hắn liên tục quăng Doãn Chí Bình lên rồi lại quật xuống.



Bịch! Bịch! Bịch!



Tiếp theo, từng âm thanh thế này liên tiếp vang lên, mỗi một âm thanh chỉ cách nhau không tới mười giây, cũng chính vì trong thời gian ngắn ngủi như vậy nên Doãn Chí Bình đã bị Đan Thần quật hơn ba mươi lần.



“Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì bị ngươi giết chết rồi”, Diệp Thành càng quật càng hăng.



Rốt cục vì sao hắn có thể thoát được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình?



Về điểm này thì phải nhắc tới tiên hư giới của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.



Chúng vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, linh hồn của Diệp Thành bước vào tiên hư giới, tránh được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình và không bị tổn hại đến linh hồn, còn vết thương trào máu trên trán của Diệp Thành về cơ bản có thể coi là vết thương ngoài da trên cơ thể, đối với hắn mà nói không đáng là gì.



A…!



Tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Chí Bình vang vọng khắp không gian, hắn bị đánh tới mức không phân biệt được nổi đông tây nam bắc.



Mặc dù hắn dốc hết sức muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Thành nhưng Diệp Thành về cơ bản không cho hắn cơ hội, mỗi lần hắn định thi triển bí pháp thoát thân đều bị Diệp Thành quật thật mạnh xuống đất.



A…!



Sau tiếng thét gào, Doãn Chí Bình vung mạnh cánh tay, nhanh chóng thoát thân.



Đi đâu?



Diệp Thành phản ứng rất nhanh, cơ thể hắn di chuyển nhanh như ma quỷ, hắn sát phạt lên, từng đòn thần thông nối tiếp nhau giáng vào người Doãn Chí Bình.



Cảnh này đừng nói là Doãn Chí Bình mà đến cả những người xung quanh còn thấy đau thay cho hắn.




Phụt! Phụt! Phụt!



Sau từng lượt máu phun trào, Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh liên hồi, về cơ bản đều bị đánh về một hướng, cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng hắn vẫn có thể trụ vững.



Thế nhưng Diệp Thành là ai, hắn là tên nhân lúc ngươi bệnh đoạt lấy mạng của ngươi, sao hắn có thể cho Doãn Chí Bình cơ hội phản ứng.



Lúc này hắn giống như một tên hung hãn, Doãn Chí Bình lùi một bước hắn tiến lên một bước, sau khi xông lên, hắn không nói lời nào cứ thế chiến tiếp, đánh tới mức Doãn Chí Bình không còn ra hình dạng con người nữa.



“Ta nói mà”, thấy Diệp Thành đại triển thần uy, Thái Ất Chân Nhân trong đám người bật cười để lộ hàm răng ố vàng.



“Suýt chút nữa thì khiến ta sợ đái cả ra quần”, Ngô Tam Pháo vuốt tóc lên tiếng.



“Nghe hai người nói thì mọi người biết Tần Vũ?”, ở bên, Ngưu Thập Tam nhìn hai người hỏi dò.



“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi”, Thái Ất Chân Nhân cười thần bí, khiến Ngưu Thập Tam càng thêm tò mò nhưng ông ta lại không cho Ngưu Thập Tam đáp án mà hắn cần.



“Sao hắn có thể thoát qua được đòn tuyệt sát đó”, phía này, Độc Cô Ngạo loé lên ánh nhìn bất định.



A….!



Trong làn sóng bàn tán, trong kết giới