Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 143: Đội Ngũ Chẳng Ra Gì






“Mọi người đã đến đầy đủ cả chưa?”, Lý Đạo Thông liếc mắt nhìn bên dưới và dừng lại chỗ Diệp Thành thêm một giây.

“Đủ rồi ạ, thưa trưởng lão, mau mắt đầu thôi ạ”, giọng Hùng Nhị là to nhất, hắn xoa xoa đôi bàn tay béo múp, bộ dạng chỉ muốn thi đấu luôn.

Ừm!  
Lý Đạo Thông trưởng lão gật đầu rồi mới hạ giọng nói: “Có lẽ các con đều hiểu về thử thách trong rừng hoang rồi, tuy nhiên ta vẫn nhấn mạnh lại, cuộc thi đấu này cấm sử dụng Thiên Linh Chú, Thiên Linh Chú và Thiên Hành Chú”.

Nói rồi, Lý Đạo thông trưởng lão còn lật bàn tay lấy ra một miếng ngọc giản phát sáng, nói tiếp: “Mỗi m người đều phải mang theo miếng ngọc giản này, trên miếng ngọc giản này có khắc linh hồn lạc ấn, trong rừng hoang nếu gặp nguy hiểm hoặc muốn chủ động rời khỏi thủ thách thì có thể bóp vỡ tấm ngọc giản này, truyền tống trận mà ngọc giản mang theo sẽ đưa các con ra khỏi rừng hoang, thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa rằng người bóp ngọc giản sẽ mất đi tư cách vào nội môn”.

“Năm người một nhóm, hợp tác đồng đội”.

“Thử thách trong rừng hoang diễn ra trong ba ngày, nếu như sau ba ngày mà không vượt qua được thì đệ tử đó sẽ không thể vào nội môn, được coi là thất bại”.

“Rừng hoang chỉ để thử thách, không được làm hại đến tính mạng đồng môn, người nào vi phạm chịu phạt theo môn quy”.

Nói tới đây, Lý Đạo Thông mới rút ra một cái hòm gỗ: “Nào, tiến lên đây để rút thăm, người nào rút được số giống nhau thì về cùng một đội”.

“Con trước, con trước”, Lý Đạo Thông vừa dứt lời, Hùng Nhị béo mập đã nhao nhao lên, đôi tay múp míp của hắn cho vào thùng gỗ, hắn khoả một lúc mới rút ra một cái thẻ gỗ.

“Số bốn”, Hùng Nhị nhìn thẻ gỗ rồi cất cao giọng nói.


Sau đó, tên này nắm chặt tay làm động tác cầu nguyện: “Thiên linh linh địa linh linh để cho Tạ Vân bốc trúng số bốn, để cho Diệp Thành bốc trúng số bốn, cho Hoắc Đằng trúng số bốn, cho vợ con bốc vào số bốn”.

Tên này cũng chẳng phải ngốc, ngoài vợ hắn là Đường Như Huyên ra thì ba người còn lại hắn chọn đều là những người mạnh nhất.

“Có làm vậy cũng chẳng có tác dụng”, Tạ Vân liếc nhìn Hùng Nhị rồi cũng tiến lên trước bốc thăm.

“Số mấy vậy?”, Hùng Nhị có vẻ như rất quan tâm tới Tạ Vân, cái đầu hắn ghé lại gần, có điều sau khi nhìn con số trên thẻ bài, hắn liền xị mặt xuống.

Tạ Vân bốc vào số hai, rõ ràng không cùng một đội với Hùng Nhị.

Tiếp sau đó, gần ba trăm người lần lượt bốc thăm.

“Woa, ta bốc được số hai”, lập tức có đệ tử sau khi thấy con số trên thấm thẻ bài thì nhảy cẫng lên vì được về cùng một đội với Tạ Vân, cơ hội vào được nội môn càng có khả năng hơn.

“Số sáu, số sáu, ha ha, ta về cùng đội với Hoắc Đằng”.

“Chết tiệt, đội của ta không có lấy ai mạnh cả”, cũng có đệ tử thấy số thẻ bài của mình thì lập tức kêu trời.

Sau đó, nơi này trở nên náo nhiệt hơn hẳn, đương nhiên có người hào hứng có người lại ủ rũ.

Những đệ tử được phân về đội của những đệ tử mạnh đương nhiên vui mừng.

“Được đấy”, Diệp Thành còn đang xếp hàng và nhận ra người bốc được số một đã đứng lại với nhau.

Mặc dù Hùng Nhị không được phân về cùng đội với Diệp Thành, Tạ Vân và Hoắc Đằng nhưng lại được phân về cùng đội với Tề Nguyệt, mà may mắn là hắn và vợ mình về cùng một đội.

Còn những đội khác cũng đều cân bằng giữa kẻ mạnh và yếu, đặc biệt là Vương Lâm của Linh Quả Viên và Tiểu Cảnh của Chấp Pháp Điện, bọn họ cũng về cùng một đội khiến cho rất nhiều người phải ngưỡng mộ.

Nghe lời bàn tán xung quanh, Diệp Thành cũng tới trước hộp gỗ.

Hắn liếc nhìn tấm gỗ mà mình bốc được rồi quay sang nhìn xung quanh.

Sau khi liếc nhìn, Diệp Thành chỉ biết thở dài, có trách thì trách vì những người bốc phải số một đều là kẻ thù của hắn.

Hai tên ở Địa Dương Phong, một tên Nhân Dương Phong và một tên ở Giới Luật Đường.

“Chết tiệt”, Diệp Thành day day trán.


“Số trời mà”, Tạ Vân vỗ vai Diệp Thành: “Ngươi đúng là số đen”.

Đợi tới khi tất cả mọi người đều bốc số xong xuôi thì tất cả mới đứng thành hơn năm mươi đội, mỗi đội năm người.

Diệp Thành liếc nhìn những đồng đội của mình, hắn nhún vai, hợp tác đồng đội sao? Những tên này không đâm sau lưng hắn đã là may lắm rồi.

“Quả nhiên, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân”, Diệp Thành thầm mắng chửi.

Xuất phát.

Sau tiếng hô của Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các, hơn năm mươi đội thi bắt đầu tiến vào rừng hoang.

Trước rừng hoang cũng có hơn năm mươi lối vào, tương ứng với hơn năm mươi đội thi, bốc được số nào thì vào cửa số đó để tránh giữa các đội xảy ra xung đột.

“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, trước khi vào rừng, Hùng Nhị còn thở dài vỗ vai Diệp Thành.

“Cút cho ta”, Diệp Thành rít lên, trước khi đi còn không quên đạp cho Hùng Nhị một cái.

Haiz!  
Haiz!  
Hoắc Đằng, Tề Nguyệt cũng thở dài sau đó dẫn đội của mình vào rừng hoang.

Đợi tới khi tất cả các đội vào trong rồi, Diệp Thành mới liếc trái liếc phải nhìn bốn tên còn lại của đội mình, lúc này tên nào tên nấy đều nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, từng đôi mắt kia rõ ràng mang theo ý: Tiểu tử, ngươi cứ đợi đấy cho ta, vào rừng hoang ngươi sẽ chết rất thảm.

“Cả đám ngu ngốc”, Diệp Thành mắng chửi rồi cũng tiến vào rừng hoang.


Ấy!  
Vừa bước vào khu rừng, Diệp Thành đã phải trầm trồ.

Khu rừng này như một thế giới độc lập, đập vào mắt hắn chính là khung cảnh cây cối cao ngút trời, hoa cỏ rậm rạp, cây nào cây nấy đều có linh khí bao quanh, càng về sâu bên trong còn có thể trông thấy từng ngôi lầu các nhỏ.

“Đúng là kỳ lạ”, Diệp Thành xoa xoa cằm, hắn thầm nhủ cách bày trí bên trong khu rừng thật kỳ diệu.

Hừ!  
Bốn tên còn lại cùng đội với Diệp Thành lần lượt bật cười lạnh lùng, cả bốn tên bỏ mặc Diệp Thành rồi cùng đi về một hướng.

Được thôi, vốn dĩ cùng một đội, còn lúc này bốn tên kia lại muốn tách riêng bỏ mặc Diệp Thành.

Vù!  
Diệp Thành rút thanh Thiên Khuyết đang đeo trên lưng ra rồi xoay kiếm một vòng.

Keng!  
Keng!  
Chẳng mấy chốc, tiếng kim loại va vào nhau vang lên liên tiếp, bốn hình nộm vây quanh hắn mặc dù thân hình cứng rắn như sắt nhưng vẫn bị Diệp Thành đánh cho tan tành.

“Nơi này không thể ở lại lâu”, sau khi xử lý năm hình nộm kia, Diệp Thành lập tức rời đi..