Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1429: “Ta có niềm tin vào hắn”.  




Ồ!



Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Thái Hư Cổ Long đột nhiên giật giật.



Lần này nó thật sự ngậm miệng, không dám hé răng nửa lời, nếu lại thêm một con nữa xuất hiện, có lẽ Diệp Thành sẽ bóp chết nó.

Advertisement



Sắc mặt Diệp Thành đã tối sầm từ lâu, không đợi Thái Hư Cổ Long lên tiếng, lúc này hắn đã có ý muốn bóp chết nó, sau đó lột da xâu nó thành xiên.



Gầm! Gầm! Gầm! Gầm! Gầm!



Tiếng gầm rú không ngớt, kèm theo đó là sấm sét và uy áp đáng sợ.



Cảnh tượng tráng lệ trên bầu trời lúc này:



Phía Đông có thần long sấm sét bay lượn, phía Tây có bạch hổ sấm sét gầm gừ, phía Nam có phượng hoàng sấm sét cất tiếng hí, phía Bắc có huyền vũ sấm sét mở đường, chính giữa là kỳ lân sấm sét gào thét.



Lúc này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.



“Ta đã thấy rất… rất nhiều người độ kiếp, nhưng đây là lần… lần đầu tiên thấy cảnh tượng thiên kiếp thế này”, lão tu sĩ già mấp máy môi, nhìn lên trời cao với vẻ mặt khó tin.




“Phía Đông có thần long, phía Tây có bạch hổ, phía Nam có phượng hoàng, phía Bắc có huyền vũ, chính giữa có kỳ lân, rốt cuộc đây là thiên kiếp gì?”



“Sống mấy trăm năm, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt”.



“Dẫn ra được thiên kiếp thế này, thiên phú của Tần Vũ phải cao nhường nào chứ?”, vẻ mặt cao thủ của tam tông đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ.



“Người có thiên phú như vậy, nếu không giúp gì được cho tam tông thì nhất định phải chết”, Chính Dương Lão Tổ đã bết bát lắm rồi nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.



Cũng như ông ta, trong mắt cao thủ của Hằng Nhạc và Thanh Vân đều loé lên tia sáng lạnh lẽo, hiếm khi cao thủ ba tông có thể đồng lòng như vậy, bất kể là cái giá nào cũng phải giết được Diệp Thành.




“Thần long sấm sét, bạch hổ sấm sét, phượng hoàng sấm sét, huyền vũ sấm sét, kỳ lân sấm sét, bốn thần thú, một thần linh thú, rốt cuộc Tần Vũ là người thế nào?”, Cơ Tuyết Băng nhìn lên trời cao, vẻ mặt cũng cực kỳ khiếp sợ.



Với thiên phú của cô ta cũng chỉ dẫn ra một con phượng hoàng sấm sét, nhưng Diệp Thành lại dẫn ra những bốn thần thú sấm sét, một thần linh thú sấm sét, thiên phú của cô ta đã hoàn toàn bị đè bẹp.



“Giết, giết, giết”, Doãn Chí Bình chật vật, khuôn mặt gớm ghiếc đã hơi vặn vẹo, trông như ác ma, từ Thái Hư Cổ Long trong cơ thể, hắn ta biết được người có thể dẫn ra thiên kiếp thế này thì thiên phú phải gọi là nghịch thiên.



Bởi vậy hắn ta không chấp nhận được, không chấp nhận được việc thiên phú bị đè bẹp, bởi vì đến giờ hắn ta mới chỉ độ thiên kiếp một lần, hơn nữa trong lần ấy đừng nói là bốn thần thú, một con châu chấu cũng không có.



“Thánh chủ, thần phạt này của hắn…”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn cảnh tượng trong màn nước rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Thần phạt từ ngàn xưa chỉ Hoang Cổ Thánh Thể mới có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Hắn chỉ có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể chứ không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, nếu là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh thì không chỉ có nhiêu đây thôi đâu”.



“Hắn chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể, không biết có chống lại được thần phạt từ ngàn xưa này không”.



“Ta có niềm tin vào hắn”.



Gầm! Gầm! Gầm!