Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1419: “Đã hiểu”.  




Doãn Chí Bình gầm lên, khí huyết mạnh mẽ lại bốc lên, lao về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng như một con cự long hồng hoang.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Advertisement

Cuộc chiến lại tiếp tục với khí thế vô cùng hào hùng, trận chiến cũng càng trở nên ác liệt hơn.



Giờ phút này, dù là thân thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể hay khả năng phục hồi kinh người của Huyền Linh Chi Thể thì cũng đã toàn thân nhuốm máu.



So với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, Doãn Chí Bình còn thảm hơn nhiều. Hắn ta bị những đòn tấn công ăn ý của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh cho phát điên, dù có linh hồn của Thái Hư Cổ Long nhưng vẫn bị áp đảo.



Chậc chậc chậc!



Chứng kiến trận đại chiến tuyệt vời có một không hai, các khán giả vây xem lại tặc lưỡi cảm thán: “Đã lâu lắm rồi ta không được xem trận chiến nào đặc sắc, tuyệt vời thế này”.



“Bây giờ thế hệ trẻ của Đại Sở có ba người xuất sắc nhất, cuộc chiến của ba người họ đáng được ghi vào sử sách”.



“Sát thần Tần Vũ, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng, kí chủ có độ hoà hợp chín phần Doãn Chí Bình, một trong số họ sẽ là Đại Đế của Đại Sở sau này”.



“Theo ta thấy khả năng cao là Doãn Chí Bình”, một vị tu sĩ già nhẹ nhàng vuốt râu: “Một mình đấu với Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng cũng không bại, hắn ta xứng đáng là kẻ đứng đầu bảng Phong Vân của Đại Sở”.



“Ta cũng nghĩ vậy”, hầu như tất cả mọi người ở hiện trường đều nghĩ theo hướng này.



Nhưng phán đoán của họ có lẽ đã có sai lầm lớn.



Doãn Chí Bình đấu một mình với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng không bại, chuyện này là thật, nhưng với tiền đề là Diệp Thành không sử dụng hết toàn lực, vì che giấu thân phận của mình nên ngay từ đầu hắn đã che giấu thực lực, nếu ở đây chỉ có hắn với Doãn Chí Bình thì khi ở trạng thái đỉnh phong, hắn không hề yếu hơn Doãn Chí Bình.



Điều quan trọng nhất là lúc này hắn vẫn chưa phải tu sĩ cảnh giới Không Minh thực thụ, vì hắn vẫn chưa độ thiên kiếp, nếu được thiên kiếp gột rửa thì sức chiến đấu của hắn lúc này chắc chắn đã ở đẳng cấp khác.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Tiếng nổ rền vang vẫn chưa chấm dứt, ba người vừa giao chiến vừa di chuyển địa điểm chiến đấu, họ đi qua nơi nào, nơi đó liền thành một đống đổ nát, hư không vỡ tan, núi cao sụp đổ, dòng sông chảy ngược.



“Hai người họ thật sự có tướng phu thê đấy”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn màn nước, vuốt râu nhìn Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành bên trong, nụ cười của lão ta có hơi kỳ lạ.



“Tìm thời gian để hai người họ ở riêng đi”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa nhìn vào gương nhỏ vén lại tóc, vừa ung dung nói: “Con của hai người họ có thể không vượt qua được Hiên Viên Đại Đế, nhưng ít nhất cũng sẽ là kẻ mạnh muôn đời”.



“Không phải người nói không cho ta can thiệp vào chuyện của Đại Sở sao?”



“Ta nghe nói ở Đại Sở có một thứ tên là Hợp Hoan Tán”.



“Đã hiểu”.