Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1387: “Chuyện nhỏ thôi ạ”




“Chuyện gì mà bí ẩn thế?”, Tư Đồ Nam tò mò nhìn Diệp Thành.



“Tuy lực lượng đệ đang nắm trong tay rất lớn, nhưng đối mặt với kẻ thù thì vẫn còn kém xa, đệ đang tập hợp lực lượng, hy vọng nhà Tư Đồ của huynh có thể liên minh, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau”.



Advertisement

“Chuyện này đệ không cần nói với lão tổ nhà ta đâu, ta đồng ý thay họ”, Tư Đồ Nam vỗ ngực nói.



“Huynh đừng vội trả lời như thế”, Diệp Thành mỉm cười: “Dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, nó liên quan đến lợi ích của gia tộc”.



“Được”, Tư Đồ Nam gật đầu cười: “Ta nghĩ phía gia gia chắc chắn sẽ không phản đối, hiện tại tình hình Nam Sở đang rất căng thẳng, có thể xảy ra hỗn chiến bất cứ lúc nào, chúng ta không thể chỉ lo thân mình, sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào cuộc hỗn chiến, so với ba tông, chúng ta càng muốn liên minh với các đệ”.



“Không nhiều lời nữa, chúng ta đi thôi”.



“Được”.







Không biết từ bao giờ tiếng gào thét thê thảm của Tư Đồ Nam mới tắt lịm.



Linh khí của trời đất nhanh chóng ngưng tụ lại, hình thành nên một vòng xoáy linh khí khổng lồ, ngấm vào trong cơ thể Tư Đồ Nam thông qua từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn, cơ thể hắn giống như một hang động không thấy đáy, liên tục hấp thu linh khí của đất trời.



Đúng là có thể được kìa!



Nhóm người phía Tư Đồ Long Sơn tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Là những người có kinh nghiệm, sao bọn họ có thể không biết tới ý nghĩa của vùng đan hải là gì chứ, đó chẳng phải là vùng mà chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở ra sao.



Cảnh giới Linh hư và cảnh giới Không Minh chỉ cách nhau một tầng cảnh giới nhưng khoảng cách về thự lực lại vô cùng lớn, cũng vì vùng đan hải và dung lượng của đan hải rộng lớn hơn rất nhiều so với vùng đan điền.




Hiện giờ Tư Đồ Nam mở ra được vùng đan hải khi mới ở cảnh giới Linh Hư, thực lực nhất định sẽ tăng vọt, lại thêm hắn vốn dĩ đã có khả năng đánh đấm vượt trội nên khi vùng đan hải được khai mở thì rõ ràng Tư Đồ Nam như hổ mọc thêm cánh.



“Giỏi quá”, sau khi thu lại ánh mắt từ Tư Đồ Nam, Tư Đồ Long Sơn lại nhìn sang Diệp Thành tỏ vẻ kinh ngạc.



“Chuyện nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành vuốt vuốt tóc đáp lời.



Phía này, hình thái của Tư Đồ Nam đã thay đổi, toàn thân khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, khí thế của hắn tăng lên mười mấy lần, xung quanh có thần quang di chuyển lấp lánh ánh sáng, giống như thể hắn đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.



“Tiếp tục”, Diệp Thành lại triệu gọi theien lôi giúp Tư Đồ Nam tôi luyện linh hồn còn tiên hoả giúp hắn mở ra vùng đan hải.



“Được, được lắm”, nhìn sự thay đổi của Tư Đồ Nam, Tư Đồ Long Sơn cảm kích không thôi, ông ta thầm nhủ nhà họ Tư Đồ có người kế cận thật rồi.



“Tiền bối, lần này con tới đây là muốn bàn việc chính”, phía này Diệp Thành cắn một miếng linh quả rồi nhìn sang Tư Đồ Long Sơn.

“Xin tiểu hữu cứ nói”, Tư Đồ Long Sơn mỉm cười, nếu luận về vai vế thì ông ta là tiền bối của Diệp Thành nhưng nếu luận về thân phận, Diệp Thành là Viêm Hoàng Thánh Chủ, ông ta là lão tổ của nhà họ Tư Đồ, hai bên coi như ngang hàng nhau.