Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1386: “Thánh chủ Viêm Hoàng”




“Mở, mở ra cho ta”, bên này, Tư Đồ Nam đang cố hết sức giải trừ phong ấn, bởi vì hắn ta biết cho dù Diệp Thành hay ông lão lưng gù kia thắng thì kết cục của hắn ta đều không tốt.



Nhất là Tần Vũ mà hắn ta biết, đó là một tên xấu xa không biết xấu hổ, rơi vào tay hắn thì không ổn chút nào.



Advertisement

“Huynh làm gì vậy?”, Diệp Thành bước tới, cười tủm tỉm nhìn Tư Đồ Nam.



“Không… Không làm gì cả, ta…”, Tư Đồ Nam còn chưa nói xong đã sững sờ tại chỗ, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, hắn ta vô thức dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.



“Sao vậy, mấy tháng không gặp huynh đã không nhận ra đệ rồi à?”, Diệp Thành mỉm cười, búng tay giải trừ phong ấn cho Tư Đồ Nam.



“Đệ… Đệ là Diệp Thành?”, Tư Đồ Nam vẫn đang ngẩn người, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không tin nổi.



“Đúng thế, Diệp Thành vẫn còn sống”, Diệp Thành vẫn nở nụ cười.



A!



Sau đó, trong quần sơn liền vang lên tiếng khóc la inh ỏi, Tư Đồ Nam nhào tới ôm đùi Diệp Thành, vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi lên người hắn.




Không thì sao lại nói những kẻ xấu xa hay đi với nhau chứ! Phía Hùng Nhị, Tạ Vân khi ấy chẳng phải cũng như vậy sao? May mà Sở Linh Ngọc không ở đây, nếu không, nhìn thấy cảnh này có thể cô ta sẽ lại nôn ra.



Không biết đến lúc nào tiếng gào khóc trong quần sơn mới dừng lại.



Niềm vui gặp lại nhau không thể diễn tả bằng lời, Tư Đồ Nam không che giấu được sự ngạc nhiên, hắn ta không ngờ Diệp Thành vẫn còn sống, không ngờ sát thần Tần Vũ và Đan Thánh Diệp Thành lại là một người.



“Sau khi đệ đi, ta bị đưa về gia tộc”, dưới tảng đá, Tư Đồ Nam ôm bình rượu, vẻ mặt đau khổ và tức giận: “Ta biết hết chuyện của Hằng Nhạc, phụ thân sợ ta bốc đồng đi gây chuyện nên phong ấn ta ở Địa Cung, lần này ta lén chạy ra ngoài là muốn đi tìm phía Tạ Vân, nhưng không ngờ lại bị bắt…”



“Phía chưởng môn sư bá đều ổn, phía Tạ Vân, Hùng Nhị cũng vẫn ổn”, Diệp Thành mỉm cười, ngưng tụ một phần ký ức của mình thành thần thức, truyền cho Tư Đồ Nam.



“Ô…”, sau khi đọc một phần ký ức của Diệp Thành, Tư Đồ Nam sững người, hắn ta không ngờ phía Dương Đỉnh Thiên vẫn sống, sau vài giây ngơ ngác, vẻ mặt hắn ta đã trở nên vui sướng, nước mắt lại trào ra: “Tốt lắm, đúng là trời cao ưu ái!”



Đương nhiên điều khiến hắn ta vui mừng còn có một chuyện khác, đó là sức chiến đấu mà Diệp Thành mang về trong lần trở lại này.



“Thánh chủ Viêm Hoàng”, Tư Đồ Nam nói xong còn vô thức nhìn Diệp Thành, dường như hắn ta cũng biết truyền thuyết về Viêm Hoàng, nhưng không ngờ huynh đệ tốt của mình lại là Thánh chủ của Viêm Hoàng.



“Mấy tháng qua đệ đã trải qua những gì?”, trong mắt Tư Đồ Nam đầy vẻ ngạc nhiên.



“Trò chơi nhân gian mà thôi”, Diệp Thành cười đáp lại.



Mặc dù hắn cười thoải mái nhưng Tư Đồ Nam thông minh nhường nào, chắc chắn mấy tháng qua huynh đệ tốt của mình đã phải chịu đủ mọi khó khăn, vất vả, mà những điều đó hắn ta cũng không bao giờ tưởng tượng nổi.



“Đưa ta đến thành cổ Thiên Thu đi”, Tư Đồ Nam nói.

“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng huynh đưa đệ tới nhà Tư Đồ trước đi đã! Có một số chuyện, đệ cần đích thân nói với lão tổ nhà huynh”.