Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1367: “Vậy thì thú vị đấy”




Phía sau bọn họ lại là một loạt những âm thanh nhốn nháo, nửa đêm không ngủ mà lại bay về đỉnh Vân Long Sơn, từ đầu tới cuối bọn họ đều vào vai những người xem chuẩn mực.



Lúc này, bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngồi đó xoa cằm, vẻ mặt rất kì quái.



Chu Ngạo và nhóm Lý Tinh Hồn ở bên ngơ ngác nhìn nhau.

Advertisement



Chỉ có Cơ Tuyết Băng là chốc chốc lại nhìn Diệp Thành khiến hắn ái ngại bất giác gãi đầu: “Ta nói này, đệ tử nhà cô bị trói là cô nhìn ta, giờ đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói cô lại nhìn ta, rốt cục là có ý gì?”



Cơ Tuyết Băng không nói lời nào cứ thế quay đầu đi vì có nói thì cô ta cũng sẽ bị chọc tức đến chết.



Hừ!



Diệp Thành mặt mày vẫn thản nhiên, hắn vỗ mông chạy ra khỏi tiểu viên.



Sau nửa canh giờ hắn liền tới bên trong địa cung, căn cứ điểm của Viêm hoàng, mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.



“Ai có thể nói cho ta biết rốt cục có chuyện gì xảy ra không?”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Diệp Thành đã tròn mắt nhìn nhóm người phía Chung Ly: “Không phải nói sáng mai mới hành động sao? Sao lại hành động trước, trói xong người của Chính Dương Tông thì đi trói người của Thanh Vân Tông nhưng thời gian cách nhau ngắn như vậy, chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao?”



“Chuyện này cũng không thể trách chúng ta”, Long Nhất khịt mũi, “trời đất chứng dám, không phải chúng ta ra tay”.



“Không phải mọi người ra tay?”, Diệp Thành nhướng mày.







“Đây, chúng ta đều ở đây thì chắc chắn không phải do chúng ta làm rồi”, Bạch Dịch chỉ về phía lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào và Long Nhất, “bốn người chúng ta vẫn đang ở đây còn ai là người bắt cóc người của Thanh Vân Tông thì chúng ta không biết”.



“Hay đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “lẽ nào là một nhóm bắt cóc khác?”



“Theo như ta thấy thì tám phần là người của Chính Dương Tông”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, “có lẽ Chính Dương Tông đã đem món nợ này tính cho Thanh Vân Tông, ngươi trói người của ta thì ta phải trói người của ngươi, hiện giờ Thành Côn có lẽ đang nghĩ như vậy”.



“Vậy thì thú vị đấy”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.



“Vậy thì chúng ta có phải đi bắt cóc lấy tiền chuộc nữa không?”



“Đợi đã”, Diệp Thành cười ý tứ, “đã đạt tới hiệu quả mà chúng ta mong đợi rồi thì hà tất phải khổ tâm làm gì? Cứ đợi đấy mà xem, cho dù chúng ta không ra tay thì không bao lâu nữa người của Hằng Nhạc Tông sẽ bị trói thôi”.



“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, mọi người đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin.



“Ta có vài phần chắc chắn”, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Việc thế này ta từng làm khi còn ở Hằng Nhạc Tông, tam tông của Nam Sở hiện giờ giống như ba đỉnh núi chính ở ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, ngày thường trông có vẻ bình an vô sự nhưng lại nghi kị lẫn nhau, đối đầu với nhau, chiến đấu ngầm, gài bẫy lẫn nhau, cục diện thế chân vạc có lúc chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị phá rối”.



“Trông có vẻ như chúng ta sắp được xem màn kịch hay rồi”, tất cả mọi người mỉm cười.