Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1364: Chắc là hết rồi!  




“Chính Dương Tông đúng là thê thảm, chín đại đệ tử chân truyền từ một đến bốn đã bị bắt, hơn nữa đến giờ vẫn chưa tìm được Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể”.



“Xem ra bọn bắt cóc định bắt hết một lượt đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông rồi!”, có vị tu sĩ già nghiêm túc nói: “Nếu vậy thì náo nhiệt lắm đây”.



“Đáng chết”, chẳng mấy chốc tiếng gầm thét rung trời vang vọng khắp chốn, lão già áo tím của Chính Dương Tông lại tới, mặt đen như đáy nồi, lúc xanh lúc tím.



Advertisement

Những người phía sau ông ta, ai cũng mang vẻ mặt cực kỳ khó coi, mắt đỏ ngầu như thể ai cũng nợ họ tám trăm linh thạch vậy.



“Chính Dương Tông ta có thù với ngươi sao?”, lão già áo tím trừng mắt nhìn Vô Nhai Đạo Nhân.



“Không có!”, Vô Nhai Đạo Nhân nhún vai xoè tay, vẻ mặt thản nhiên.



“Vậy tại sao ngươi lại bắt cóc đệ tử nhà ta?”, lão già tóc hoa râm phía sau lão già áo tím quát lên.



“Thấy người khác bắt nên ta cũng tiện thể bắt thôi”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy tai.



“Ta…”, phía lão già áo tím tức tối suýt thì thở không ra hơi, người khác bắt ngươi cũng bắt, từ khi nào bắt cóc tống tiền lại trở thành một lẽ đương nhiên thế này? Một đám ăn no rửng mỡ!



“Đừng lề mề nữa, mau lên, ta cũng không đòi nhiều, theo giá chung thôi, hai triệu linh thạch”, Vô Nhai Đạo Nhân dựng thẳng hai ngón tay.



“Ta…”, lão già áo tím dù ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong mà cũng suýt tức đến mức rút Quỷ Đầu Đại Đao. Lại còn giá chung , ngươi coi đây là nơi bán đồ đấy à!



“Có đưa không? Không đưa thì ta mang về hầm canh”, Vô Nhai Đạo Nhân bắt đầu mất kiên nhẫn.



“Đây”, tiếng gầm của lão già áo tím vút thẳng tận trời cao, tiếng gầm kinh thiên động địa, đến lúc này rồi ông ta còn có thể nói gì nữa, nói còn có ích gì không? Đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải đưa tiền sao? Có thời gian lằng nhằng ở đây, chi bằng đưa tiền chuộc sớm rồi về báo cáo kết quả!



“Thả người”, lão già áo tím phất tay áo, ném túi đựng đồ qua.



“Chúng ta đều là người có uy tín”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng rất thẳng thắn, nhận túi đựng đồ xong liếc nhìn bên trong rồi đạp Bạch Dực qua, trước khi đối phương phát điên, lão ta đã xoay người biến mất.



“Chậc chậc chậc! Có tiền là tuỳ hứng! Hai triệu linh thạch nói nhận là nhận”, mọi người vây xem lại cảm thán.



“Ai bảo Chính Dương Tông giàu có chứ! Bọn bắt cóc chẳng phải cũng vì biết rõ điểm này nên mới bắt người của bọn họ sao? Nếu ta có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên thì ta cũng bắt, bắt hết một lượt toàn bộ đệ tử chân truyền nhà họ luôn”.



Lời này vừa dứt, những người xung quanh đều vuốt râu, nhìn người đó đầy ẩn ý: Là anh hùng đều nghĩ giống nhau.



Chẳng mấy chốc, phía lão già áo tím đã dẫn Bạch Dực rời đi, ai cũng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn.



Tuy họ đã đi nhưng những người tới hóng chuyện lại vẫn nhìn trái nhìn phải, ai cũng dựng tai lên muốn nghe xem còn tin tức người của Chính Dương Tông bị bắt nữa không.



Nhưng lần này mọi người lại thất vọng, bọn họ đứng chờ ở đây hơn nửa canh giờ cũng không nghe thấy tin tức đệ tử của Chính Dương Tông bị bắt nữa.



Chắc là hết rồi!



Sau đó mọi người bắt đầu giải tán, ai nấy đều thở dài.



A!