Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 135: Nữ Sư Phụ Hung Hãn






Không quên cái tâm thuở đầu, phương thành đại đạo.

Nói xong câu này, Khương Thái Hư cứ thế tan vào hư không, chỉ để còn lại lời nói ôn hoà hãy còn vang vọng trong không gian.

“Không quên cái tâm thuở đầu, phương thành đại đạo”, Diệp Thành hãy còn lẩm bẩm câu nói này.

Rắc!  
Rắc!                Có lẽ vì Khương Thái Hư đã hoá đạo vào không gian nên đàn thờ cũ kỹ mà ông ta ngồi không biết đã bao nhiêu năm cũng chẳng thể chống chọi thêm với thời gian, cứ thế bay vào trong gió.

Sau khi Khương Thái Hư tan biến, dưới đáy vực sâu tối đen như mực chợt có ánh trăng sáng dịu và ánh sao lấp lánh chiếu vào.

“Tiền bối, con sẽ dùng Tiên Luân Nhãn của người, thay người đi nhìn ngắm thế gian xinh đẹp này”, Diệp Thành chắp tay bái lạy, hít vào một hơi thật sâu rồi mới đi ra ngoài.

Đáy vực này rất dài, hắn đi mất một canh giờ mới có thể ra khỏi đây.

Lúc này, trời vẫn rất tối nhưng so với đáy vực sâu kia thì bên ngoài này rõ ràng thể hiện sức sống tràn trề, cây cối um tùm rậm rạp.

“Cảm giác thật kỳ lạ”, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh rồi bất giác xoa xoa bên mắt trái.

Trong con mắt Tiên Luân Nhãn này, cây cối hoa cỏ trông thật tươi mới và rực rỡ.


Vả lại, thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn mọi thứ trên đời càng rõ nét hơn, trước đây, hắn vẫn cảm thấy tầm nhìn của mình bị hạn chế bởi mọi vật xung quanh như có thêm lớp mạng che phủ, còn hiện giờ, sau khi có Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành có thể nhìn thấu lớp mạng che kia, nhìn ra được căn nguyên của sự vật.

“Quả là huyền diệu”, Diệp Thành vừa nhìn xung quanh vừa tới trước một vách đá, thông qua vách đá này hắn có thể trèo lên linh sơn Hằng Nhạc Tông, lại lần nữa quay về nơi sâu nhất của Linh Thảo Viên.

Thế nhưng đúng lúc này, một mùi hương nữ nhân theo gió bay tới, tiếp sau đó, có một bàn tay đột nhiên xuất hiện, lập tức lôi Diệp Thành lại.

“Tiểu tử, làm sao ngươi xuống được đây, tại sao không bị ngã?”, điệu cười hết sức duyên dáng, bóng hình Sở Huyên huyễn hoá ra và đang nhấc Diệp Thành như nhấc một con chim non vậy.

“Sư phụ xinh…xinh đẹp, sao người lại xuống đây ạ?”, thấy Sở Huyên, Diệp Thành ho hắng.

Vả lại khi thấy Sở Huyên mắt hắn không khỏi trợn tròn lên vì thông qua Tiên Luân Nhãn hắn đột nhiên có thể nhìn xuyên qua lớp y phục bên ngoài của Sở Huyên, có thể nhìn thấu làn da mềm mại trắng nõn nà của cô, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấu Sở Huyên mặc nội y màu gì.

Sở Huyên xinh đẹp như tiên nữ, trong mắt hắn lúc này chẳng khác gì không mặc gì.

Ực!  
Nhìn đến mức ngây người, Diệp Thành không khỏi nuốt nước bọt, cơ thể với từng đường nét của Sở Huyên gần như hoàn mỹ, làn da mềm mại trắng nõn nà thật khiến người ta phải đắm say, chỉ nhìn thôi cũng khiến Diệp Thành rạo rực khắp người, hắn còn không nhận ra lỗ mũi của mình lúc này đang chảy máu ra nữa.

“Nhìn thấu? Đây cũng là khả năng của Tiên Luân Nhãn sao?”, Diệp Thành không khỏi tặc lưỡi: “Đây…đây là tạo nghiệp sao?”  
“Ngươi thái độ gì thế hả?”, bị Diệp Thành nhìn chằm chằm như vậy, Sở Huyên cảm thấy có phần không được tự nhiên.

Khụ khụ!  
Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn xoa xoa mũi, cười xoà: “Sư phụ xinh đẹp, sao người lại ở đây?”  
“Ta còn muốn hỏi ngươi đấy”, Sở Huyên ném Diệp Thành xuống đất sau đó tươi cười nhìn hắn mà nói: “Ta nói, không phải ngươi hái linh thảo trong Linh Thảo Viên chứ? Sao lại chạy xuống dưới vực sâu này, còn nữa, làm cách nào mà ngươi xuống được đây?”  
“Con cứ men theo cây dây leo xuống đây”, Diệp Thành ngẩng đầu chỉ về những thân cây leo chằng chịt trên vách đá.

“Dây leo?”, Sở Huyên bật cười, bàn tay vuốt ve má Diệp Thành rồi nheo mắt cười nói: “Tiểu tử, ngươi không hề ngoan ngoãn.

Vách đá cao thế này, kể cả là một người ở cảnh giới Không Minh như ta còn không dám ngự không xuống dây, một tên tu vi Ngưng Khí như ngươi cho dù có bám thân cây dây leo xuống đây thì có sống nổi không?”  
Nghe vậy, Diệp Thành xoa xoa mũi, lại ho hắng: “Con trèo nhanh mà”.

“Ngươi đã trèo nhanh thì ngươi tự trèo lên kia đi, ta đi trước”, nói rồi, Sở Huyên phất áo toan ngự không mà đi.

“Đừng….đừng mà sư phụ”, Diệp Thành vội kéo Sở Huyên lại.

Nếu như bảo hắn trèo thì chắc chắn không thể lên nổi, hắn không muốn bị nhốt ở đây, ba ngày nữa còn phải vào nội môn, nếu lãng phí thời gian ở đây thì nhất định sẽ bỏ lỡ thử thách trong rừng hoang, đây mới là việc quan trọng nhất.

“Người đã đến rồi thì cho con lên đi mà”, Diệp Thành xoa xoa tay tươi cười nói.


“Ngươi muốn cùng ta lên kia?”, Sở Huyên lại mỉm cười.

“Tiết kiệm thời gian mà”, ba ngày nữa con còn phải tham gia vào thử thách ở rừng hoang, con không thể cứ thế chịu nhốt ở đây được.

“Ta đưa ngươi lên kia không phải không được, nhưng điều kiện là ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, những việc ta dặn ngươi chỉ có thể gật đầu, không được lắc đầu”.

“Đồ đệ đương nhiên sẽ nghe theo sư phụ rồi, cho dù người bảo đồ đệ đi ăn phân đồ đệ cũng không dám cau mày”.

Nhìn bộ mặt quyết đoán kia của Diệp Thành, Sở Huyên vỗ vai hắn thật mạnh.

Ăn phân, một câu nói vô thiên vô pháp như vậy mà cũng nói ra được, như thế thì có gì mà hắn không dám làm chứ.

Nghe câu nói đó của Diệp Thành, Sở Huyên chợt xoa xoa cằm, đôi mắt kia rõ vẻ đang tính toán gì đó.

“Sư phụ”, thấy Sở Huyên cúi đầu mỉm cười, Diệp Thành huơ huơ tay trước mặt Sở Huyên hỏi thăm dò.

Khụ khụ…  
Gạt đi suy nghĩ kia, Sở Huyên mỉm cười hỏi Diệp Thành: “Đồ đệ ngoan, Tề Nguyệt của Linh Đan Các trông có xinh không?”  
Nghe vậy, Diệp Thành chợt khựng người.

“Vi sư chọn cô nương đó làm vợ ngươi, ngươi thấy thế nào?”, thấy Diệp Thành ngây người, Sở Huyên chớp chớp mắt.

“Thôi cứ để con đi ăn phân đi”, sau khi hiểu ý Sở Huyên, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.

“Quay lại cho ta”, Sở Huyên như dự tính được Diệp Thành sẽ bỏ chạy nên lập tức giơ tay ra ngăn lại.

“Tên tiểu tử ranh ma nhà ngươi, vừa rồi còn thề thốt mạnh miệng lắm mà.


Sao nào? Muốn trái lời sư phụ à? Tề Nguyệt nhà người ta đường đường là đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, gả cho ngươi mà ngươi còn ấm ức nỗi gì?”  
“Hai chúng con không hợp”, Diệp Thành cố gắng vùng vẫy nhưng bị Sở Huyên dùng một tay ấn xuống đất.

“Không hợp?”, Sở Huyên bên ngoài xinh đẹp như tiên nữ bắt đầu nổi trận lôi đình, vả lại còn hung hãn hơn trong tưởng tượng.

Cái đầu Diệp Thành suýt chút nữa bị ấn lún vào mặt đất.

“Hai chúng con thật sự không hợp mà”.

“Không hợp? Vậy ngươi nói cho ta xem không hợp chỗ nào?”, vừa ấn đầu Diệp Thành, Sở Huyên vừa tươi cười hỏi.

“Ta nói cho ngươi biết, Tề Nguyệt là con người rất tốt, gả cho ngươi đã là ưu ái ngươi rồi”.

“Ngươi còn không đồng ý?”  
“Cưới Tề Nguyệt, những tháng ngày sau này của ngươi lại tươi sáng nữa”.

Bên dưới gốc cây, Sở Huyên tự mình nói, không hề quan tâm xem thái độ Diệp Thành lúc này thế nào.

“Cái đó ấy à, sư phụ ơi, thực ra mà nói thì con có người trong lòng rồi”, biết Sở Huyên không dễ tha cho mình, Diệp Thành tươi cười: “Sư phụ trông xinh đẹp thế này, không phải   
sẽ đi chia rẽ đôi uyên ương chứ?”.