Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1312: “Rốt cục vì sao ngươi lại cứu ta?




Thấy Triệu Thanh sát phạt tới, Diệp Thành tung ra một chưởng đẩy Cơ Tuyết Băng vào trong một sơn động bên trong vách núi, sau đó, hắn bước vào hư không bay về một phương, sau khi bay ra vài trăm trượng, hắn không quên quay đầu lại mắng chửi: “Lão cẩu, có gan thì đuổi theo ta đi”.



Bị Diệp Thành chửi như vậy, Triệu Thanh lên cơn phẫn nộ, chân ông ta bước vào hư không rồi truy sát Diệp Thành như một đạo thần mang, “Tần Vũ, hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.



Advertisement

Sau khi Triệu Thanh đi qua rặng núi, Cơ Tuyết Băng bên trogn sơn đọng mới lảo đảo vịn tay lên vách đá đi ra.



Lúc này vùng đan hải của cô ta đã bị phong cấm hoàn toàn, toàn thân không có lấy sức lực, thần hoa dập tắt, phù văn trên trán cũng tiêu tán, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu tới cực điểm.



Cô ta khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng rồi thẫn thờ nhìn về phía Diệp Thành tháo chạy.



Cô ta không phải kẻ ngốc nên đương nhiên biết Diệp Thành xả thân dụ Triệu Thanh để cứu mình.



“Rốt cục vì sao ngươi lại cứu ta?”, Cơ Tuyết Băng nheo mắt, cô cứ thế thẫn thờ nhìn như thể có thể trông thấy bóng hình đang lảo đảo giữa hư không dù cách xa vô cùng.



Rầm! Đùng!



Màn đêm vừa yên tĩnh chưa lâu thì lại vang lên âm thanh dữ dội.




Nhìn từ xa, bên trong rặng núi dài đằng đằng, từng ngọn núi cao sừng sững liên tiếp sụp đổ, chấn động cả đất trời.



“Tần Vũ, ngươi có chạy thoát nổi không?”, tiếng gằn lạnh lùng vang lên, đôi mắt Triệu Thanh tôi độc, ông ta tung ra một chưởng khiến một ngọn núi cao sụp đổ trong phút chốc.



Thế rồi Diệp Thành bị đè nén trong hư không, hắn ngã xuống khiến ngọn núi nhỏ hơn cũng sụp đổ theo.



Lúc này, Triệu Thanh mới đúng trên một ngọn núi khổng lồ, vẻ mặt vô cùng hào hứng.



Cách đó không xa, bên trong những bãi đất đá đổ nát, Diệp Thành máu me đầm đìa lảo đảo bước ra, hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã phun ra cả miệng máu.



“Chạy đi, sao không chạy nữa?”, Triệu Thanh mặt mày tôi độc nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt ông ta hằn lên cái nhìn tàn bạo và khát máu.



“Không chạy được nữa, nghỉ lát đã”, Diệp Thành xua tay, hắn ngồi phịch xuống, mặc dù khí thế đang giảm sút nhưng hắn vẫn cố gắng đối chọi lại với luồng sức mạnh kia. Nếu như vùng đan hải bị phong cấm thì hậu quả thật khôn lường.



Thấy vậy, Triệu Thanh từ từ đi tới, ông ta bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc: “Huyết mạch tinh tuý như vậy, phải là của ta”.



“Ngươi của hiện tại mà đủ tư cách ra điều kiện với ta sao?”, Triệu Thanh bật cười lạnh lùng: “Đợi ta đoạt được cơ thể ngươi thì kí ức của ngươi như thế nào ta đều biết hết, những bí mật thuộc về ngươi sẽ không còn là bí mật nữa”.



“Nghe ý của ông thì hôm nay ta nhất định phải chết rồi?”



“Ngươi nên biết điều này sớm hơn”, Triệu Thanh bật cười tôi độc, ông ta đứng cách Diệp Thành một trượng, giơ bàn tay ra tóm về phía đầu Diệp Thành định đoạt lấy cơ thể hắn.



Thế nhưng đúng vào lúc này, khoé miệng Diệp Thành lại hiện lên nụ cười tàn độc.

Thấy vậy, Triệu Thanh chợt nheo mắt, ông ta có một cảm giác vô cùng nguy hiểm, thế nhưng không đợi ông ta phản ứng lại, tiếng rồng gầm đã vang vọng khắp sơn lâm, phần trán Diệp Thành có kim quang hiển hiện, Đan Tổ Long Hồn bay ra, hoá thân thành một thanh sát kiếm linh hồn, cứ thế bay về phía trán ông ta.