Trong không gian hư vô, Diệp Thành chưa hiện thân mà đang quan sát toàn bộ chiến trường.
Đúng như hắn dự đoán, Hằng Nhạc và Chính Dương còn lại rất ít người, vì thế trận của cao thủ Thanh Vân Tông vượt xa bọn họ, mà Thương Hình – một trong hai điện chủ của hai điện không tham chiến khiến bọn họ hoàn toàn không có sức trở mình.
Advertisement
Nhưng bọn họ vẫn kiên cường chống trả, chờ quân viện binh của điện chính.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, xem ra cho dù viện binh của Hằng Nhạc và Chính Dương có tới thì bọn họ cũng không gắng gượng được đến lúc đó, vì sức chiến đấu của Thanh Vân Tông ở đây thật sự quá mạnh.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được bóng dáng của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta có uy lực vô song, bị chín cảnh giới Không Minh đỉnh phong của Hằng Nhạc và Chính Dương hợp lực đối kháng mà vẫn chiếm ưu thế, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã có hai người ngã xuống khỏi hư không, hoá thành huyết vụ.
“Chậc chậc! Ghê gớm vậy!”, Diệp Thành lại cảm thán, Thanh Vân Lão Tổ không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, có thể làm một trong những lão tổ của Thanh Vân Tông đương nhiên không đơn giản.
Lúc này cô ta vẫn đang chiến đấu với Triệu Thanh, nhưng bên cạnh Triệu Thanh còn có hai cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cô ta bị chèn ép, bí pháp Huyền Linh liên tục được sử dụng nhưng vẫn khó ngăn được thế tiến công của ba người.
“Một chọi ba”, Diệp Thành quan sát rồi bất giác cảm thán độ mạnh của Cơ Tuyết Băng.
“Thêm một lúc nữa cũng không sao”, Diệp Thành ngoáy tai, không đi cứu Cơ Tuyết Băng ngay mà lại làm một chuyện khiến người ta muốn đánh, đó là… nhặt bảo bối.
“Ngươi có còn cần thể diện không hả?”, Thái Hư Cổ Long không chịu nổi nữa bèn quát hắn.
“Cần thể diện làm gì?”, Diệp Thành tìm một lý do vừa chính đáng lại hợp lý, khi nói tay đã nhặt một túi đựng đồ lên, tiếp tục thay đổi vị trí, chạy tới hướng khác nhặt túi đựng đồ.
Hiện trường rất đông người, trên không dưới đất đều là người, nhưng lại chẳng ai phát hiện trong không gian hư vô có một bàn tay liên tục thò ra chộp lấy túi đựng đồ.
Có lẽ là trận chiến quá khốc liệt nên không ai để ý đến những điều này, cũng chẳng ai có thời gian quan tâm, vì vậy Diệp Thành nhặt rất vui vẻ.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Khi Diệp Thành đang nhặt vui vẻ thì giọng nói của Thanh Vân Lão Tổ đã vọng lại từ hư không, ông ta vừa dứt lời, lại một cảnh giới Không Minh đỉnh phong nữa bị ông ta giết.
Đã gần nửa canh giờ kể từ khi quân tiếp viện của Thanh Vân Tông tới, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương có thể tới bất cứ lúc nào, đến lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là một trận huyết chiến.
Nghe mệnh lệnh của Thanh Vân Lão Tổ, các cao thủ của Thanh Vân Tông như phát điên, đồng loạt đốt cháy tinh huyết để đối lấy sức chiến đấu mạnh mẽ.
So với họ, người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông hầu như đã không còn sức phản kháng, cao thủ cảnh giới Không Minh liên tục bị giết chết, những kẻ có tu vi yếu còn lại cũng bị giết hàng loạt.