Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1281: Mạnh là chính, yếu là tà




Diệp Thành!



Nghe thấy hai chữ này, người Cơ Tuyết Băng run lên rõ rệt, trong đôi mắt lãnh đạm có thêm vẻ phức tạp và tự giễu, khuôn mặt luôn không có cảm xúc lúc này cũng có thêm vẻ đau khổ.



Một thân hình đẫm máu loáng thoáng xuất hiện trong đôi mắt mơ màng của cô ta, toàn thân người đó cắm đầy mũi tên, đóng đinh trên Vọng Cổ Nhai, chết một cách bi tráng.

Advertisement



“Thánh nữ Chính Dương, cô nghĩ Diệp Thành có phải ma không?”, Diệp Thành lại hỏi.



“Không phải”, Cơ Tuyết Băng trả lời ngay không hề nghĩ ngợi.



Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, thản nhiên nhún vai: “Không phải sao? Ta nghĩ hắn là ma đấy, hơn nữa còn là một đại ma đầu”.



Nghe câu này, Cơ Tuyết Băng hơi nhíu mày: “Lời này của tiền bối có phải hơi độc đoán quá không?”



“Không độc đoán chút nào”, Diệp Thành cười nhạo báng: “Mọi người đều cho rằng minh chủ dựa vào độ mạnh yếu của thế lực để phân chia, vậy tại sao ma không thể dùng quy tắc này để định nghĩa? Diệp Thành yếu nên hắn là ma, là tà cũng xứng đáng, Linh Chân Thượng Nhân mạnh nên đương nhiên ông ta là chính, là lẽ phải”.



Nghe Diệp Thành nói như vậy, Cơ Tuyết Băng mấp máy môi nhưng không biết nên phản bác thế nào.



“Vậy nên trên đời làm gì có chính với tà, đúng với sai, minh chủ với củi mục”, Diệp Thành thoải mái vặn khớp cổ: “Mạnh là chính, yếu là tà. Mạnh thì đúng, yếu thì sai. Mạnh là minh chủ, yếu là củi mục. Đây là quy tắc tàn khốc mà bao người đang tiếp nhận! Trước đây ta không hiểu, nhưng giờ thì ta hiểu rồi”.



Cơ Tuyết Băng lại chìm vào im lặng, mặc dù cô ta cũng giỏi tranh luận nhưng lại không biết lấy gì để phản bác quy luật tàn khốc này.



Oa!



Diệp Thành ở bên này đã lười biếng vươn vai, thoải mái đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời: “Gần sáng rồi, có phải chúng ta nên chuẩn bị bắt đầu tấn công rồi không? Đánh một trận đàng hoàng, biết đâu lại bắt được vài mỹ nữ về chơi”.



Nghe những lời này của Diệp Thành, đôi mắt đẹp của Cơ Tuyết Băng không khỏi lạnh lẽo.



“Làm việc thôi”, hắn vặn vẹo cổ rồi bước vào hư không trước, sau đó lời nói hư ảo vẫn còn vọng vào tai Cơ Tuyết Băng: “Về nói với minh chủ nhà cô rằng nếu các ngươi đủ mạnh thì Thương Hình ta cũng không phải người không biết thức thời”.



Bầu trời đêm u tối, không nhìn thấy ánh sáng của trăng và sao.



Trên tường thành phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông, từng nhóm người mặc áo giáp đi qua đi lại, bọn họ đều là tu sĩ, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Linh Hư.



Một bên khác có hai người ung dung bước đi, một người là lão già áo bào tím, một người là trung niên mặc áo mãng bào, từng đội quân tu sĩ đi tuần tra đều cung kính hành lễ với họ, xem ra thân phận của hai người này đều không thấp.



“Chưởng giáo cũng lạ thật, còn sáu ngày nữa Hằng Nhạc và Chính Dương mới tấn công chúng ta cơ mà, có cần phải làm quá lên vậy không?”, người trung niên mặc áo mãng bào khó hiểu: “Sáu ngày đủ cho chúng ta chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ”.



“Ngươi thì biết cái gì!”, lão già áo bào tím lườm người nọ: “Chín điện của chúng ta đấu với mười tám điện, sao có thể lơi là được?”



“Ồ”.