Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1280: “Không biết tiền bối đang chỉ người nào?”




Bên này, Diệp Thành lại nở nụ cười không đứng đắn, hắn đã không còn thấy lạ trước phản ứng này của Cơ Tuyết Băng.



Ánh mắt hắn nhìn vào đại quân phân điện thứ chín của Chính Dương Tông.



Ngay sau đó, hai mắt hắn không khỏi nhíu lại, bởi vì trong số những người Cơ Tuyết Băng dẫn tới có đến hơn ba phần là Âm Minh tử tướng, hơn nữa rất nhiều tên trong số đó ở cấp bậc cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.

Advertisement



“Nhiều vậy”, Diệp Thành khẽ nhíu mày, hắn nghĩ các phân điện lớn khác của Chính Dương Tông cũng sẽ làm vậy, một điện có đến một phần ba số quân là Âm Minh tử tướng, tuy không nhiều nhưng chín điện cộng lại thì con số sẽ rất lớn.



“Mình vẫn đánh giá quá thấp Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành thầm nói trong lòng, trong mắt còn loé lên tia nhìn bất định.



Chính Dương Tông có một đại quân Âm Minh khổng lồ như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn, đây mới chỉ là hắn nhìn thấy, vậy phần hắn không thấy thì sao? Có lẽ còn nhiều hơn nữa! Chỉ với lực lượng này, địa vị bá chủ của Chính Dương Tông ở Nam Sở đã không ai có thể lay chuyển nổi.



Lúc này hắn càng thêm chắc chắn lý do Chính Dương Tông không cần chiến lợi phẩm mà chỉ cần thi thể của người chết, mục đích là để tạo thêm một đội quân Âm Minh!



“Không ổn!”, Diệp Thành vô thức xoa cằm: “Sau này khai chiến với Chính Dương Tông, chỉ dựa vào đại quân Âm Minh này thôi, quân ta đã tổn thất nặng nề rồi”.



“Tiền bối tấn công cổng Nam, ta tấn công cổng Đông”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì Cơ Tuyết Băng đã chợt lên tiếng.



“Sao cũng được”, Diệp Thành nhún vai, bảo hắn tấn công bốn cổng thành Đông Tây Nam Bắc hắn cũng vui lòng, dù sao cũng không phải người của hắn.



“Sáng sớm, đúng giờ phát động tấn công”, Cơ Tuyết Băng lại thờ ơ lên tiếng: “Còn nữa, đừng quên thoả thuận của chúng ta, Chính Dương Tông không nhận chiến lợi phẩm, chỉ cần thi thể người chết”.



“Đã hiểu, lại chế tạo Âm Minh tử tướng chứ gì!”, Diệp Thành cười khẽ.



Nghe vậy, đôi lông mày xinh đẹp của Cơ Tuyết Băng cau lại, trong đôi mắt đẹp loé lên tia sáng, cô ta khá bất ngờ khi Diệp Thành có thể đoán được bí mật này.



“Chính Dương Tông các cô thật biết nhìn xa trông rộng!”, Diệp Thành vẫn nói với vẻ đùa cợt: “Đội quân Âm Minh đông như vậy, xem ra sau khi Thanh Vân Tông bị tiêu diệt, mục tiêu tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc Tông ta rồi”.




Cơ Tuyết Băng nghe Diệp Thành nói xong chìm vào khoảng lặng ngắn, ba giây sau cô ta mới nhẹ nhàng cất lời: “Có lẽ ông có thể bầu chọn một minh chủ khác”.



“Nghe ý của Thánh nữ Chính Dương thì chưởng giáo Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc ta không phải minh chủ à?”, Diệp Thành cười hứng thú nhìn Cơ Tuyết Băng.



“Tiền bối là người thông minh, cần gì ta phải nói nhiều”, giọng Cơ Tuyết Băng vẫn lạnh lùng từ đầu đến cuối.



“Nói, đương nhiên phải nói chứ”, Diệp Thành ngưng tụ một cái ghế ở sau lưng, lười biếng nằm lên đó, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hắn vẫn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ thích thú: “Có lẽ ta có thể hiểu ý của cô, Doãn Chí Bình không phải minh chủ, chưởng giáo Thành Côn của Chính Dương Tông các cô mới là minh chủ. Minh chủ dựa vào độ mạnh yếu của thế lực để phân chia, thế lực của cô mạnh thì cô là minh chủ, thế lực của cô yếu thì cô là củi mục, phải vậy không?”



Cơ Tuyết Băng im lặng trước lời phân tích của Diệp Thành, tuy cô ta không hoàn toàn đồng ý nhưng có lẽ đây là hiện thực trần trụi của thế giới hỗn loạn này.



“Không biết tại sao nói đến minh chủ ta lại chợt nhớ đến một người”, Diệp Thành vẫn cất giọng hờ hững: “Người này hẳn là rất quen thuộc, ồ không đúng, hẳn là người mà cô từng rất quen thuộc”.



“Không biết tiền bối đang chỉ người nào?”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng cất giọng.



“Diệp Thành”, Diệp Thành nói ra tên của mình, nói xong còn hứng thú quan sát Cơ Tuyết Băng.