Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1267: “Cứ thẳng thắn là được hả?”  




“Được rồi, mọi người làm gì thì làm đi, ta còn chút việc cần xử lý”, Diệp Thành vươn vai, sau đó cũng không quên triệu hồi Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân: “Giúp phía sư huynh Liễu Dật mở đan hải đi”.



“Đan hải cũng có thể mở sao?”, nghe vậy Liễu Dật cũng giật mình.



“Được được được!”, Tạ Vân cười tươi rói: “Bây giờ chúng đệ đều là đan hải rồi”.

Advertisement



“Thật khó tin!”, Liễu Dật cảm thán.



“Chỉ có thể là không nghĩ tới chứ không thể không làm được”, Diệp Thành cười tươi để lộ hai hàm răng trắng ngà, sau đó hắn xoay người rời đi.



Ra khỏi tiểu biệt uyển, Diệp Thành chạy về phía phòng Sở Linh, trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh đẹp đẽ, chỉ nghĩ thôi mà đã bật cười sung sướng.



Đang đi, đột nhiên hắn bị Long Nhất từ đâu chui ra kéo lại.



“Ngươi đúng là xuất quỷ nhập thần mà!”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn Long Nhất, lại nhìn đến cái đầu trọc lốc của hắn ta, tay ngứa ngáy, rất muốn đánh cho vài cái.



“Không nói nhảm với ngươi”, Long Nhất kéo Diệp Thành đến bên cạnh mình, cười hì hì: “Ta thích một cô gái”.



“Ồ! Ngươi không phải hoà thượng sao?”, Diệp Thành quan sát Long Nhất từ đầu đến chân: “Đệ tử Phật môn! Tứ đại giai không!”



“Ta là Hoa hoà thượng”, Long Nhất cười toe toét.



“Vậy nói đi, ngươi thích cô nương nhà nào, biết đâu tiểu gia đây có thể làm nguyệt lão lần nữa”.



“Kia kìa”, Long Nhất chỉ về một hướng.



“Ở phân điện thứ chín à, vậy thì là người quen rồi”, Diệp Thành nói rồi nhìn theo hướng Long Nhất chỉ, hắn thấy một nữ tử áo trắng khoanh chân ngồi tĩnh lặng tu luyện dưới lương đình.



“Mộ… Mộ Dung sư thúc”, Diệp Thành giật mình, người mà Long Nhất chỉ chẳng phải chính là Mộ Dung Diệu Tâm phong chủ Ngọc Tâm Phong của Hằng Nhạc Tông sao?



“Không biết tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, ta đã muốn ngủ cùng”, Long Nhất xoa xoa lòng bàn tay, loáng thoáng có thể thấy lều nhỏ dưới thân hắn ta đã bắt đầu dựng lên.



“Ta còn có việc phải làm, đi trước đây”.



“Đừng… Đừng!”, Long Nhất vội kéo Diệp Thành lại, nhìn hắn với vẻ ngay thẳng: “Chúng ta có phải huynh đệ tốt không?”



“Không phải”.



“Ngươi có biết nói chuyện không đấy? Ngươi như vậy ra ngoài rất dễ bị người ta đánh chết”, sắc mặt Long Nhất đột nhiên tối sầm.



“Nhân duyên phải xem duyên phận, ta không giúp được đâu”, Diệp Thành ngoáy tai.



“Vậy ngươi dạy ta cách tán gái đi”, Long Nhất xoa tay cười toét miệng: “Trong chuyện này ta không có kinh nghiệm”.



“Không có cách gì cả, thích thì cứ thẳng thắn thôi”, Diệp Thành lấy một bầu rượu ra.



“Cứ thẳng thắn là được hả?”

“Nghe ta không sai đâu”.