Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1264: “Đây là lý do các người tìm cho ta?”




“Hắn rất mạnh nhưng lại quá ngông cuồng tự đại”, Dương Đỉnh Thiên cười nhạt: “Mọi người đều biết chiến tranh giữa các tu sĩ không phải do sức của một người có thể điều khiển, không có tầm nhìn của thống soái, chắc chắn sẽ diệt vong”.



“Cho nên chúng ta cũng phải tìm chút việc cho Chính Dương Tông làm đã”, Diệp Thành cười nhẹ: “Ví dụ như đánh Thanh Vân Tông, sau đó tìm Thanh Vân Tông liên hợp đối phó với Chính Dương Tông”.



Advertisement

“Phiền phức”, Long Nhất lắc đầu.



“Phiền phức một chút cũng được”, Diệp Thành cầm lấy bình rượu Tạ Vân đưa, nhấp một ngụm rồi nói: “Sở dĩ con nói chơi trong tối là vì không muốn người của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc thương vong quá nhiều, bây giờ quá liều lĩnh không phải hành động sáng suốt”.



Nói đến đây, Diệp Thành dừng một chút mới nói tiếp: “Điều con muốn nói với các tiền bối là mục tiêu của chúng ta không chỉ là tiêu diệt Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, trong tương lai chúng ta còn thống nhất Nam Sở, thống nhất Nam Sở rồi sẽ chỉ huy quân đội tiến về phương Bắc thống nhất Bắc Sở, vậy nên chúng ta phải cố gắng hết sức bảo toàn lực lượng”.



Lời này vừa dứt, ánh mắt những người có mặt nhìn Diệp Thành đều thay đổi.



Thống nhất Đại Sở là một kế hoạch lớn nhường nào! Không ngờ những lời như vậy lại được thốt ra từ hậu bối cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, các tiền bối đi trước đều không khỏi sửng sốt.



Khi nói chuyện, mọi người đã trở về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông.



Rầm!



Đến khi trời hửng sáng, có tiếng gầm rú vọng ra từ trong đại điện của Chính Dương Tông.



Khốn kiếp!



Thành Côn nổi giận hét lên như con sư tử điên: “Nhà họ Tề đã bị tiêu diệt, tin quan trọng như thế mà ba canh giờ sau mới truyền tới, mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông làm ăn kiểu gì vậy hả?”



“Tông… Tông chủ chuộc tội”, phía dưới, các trưởng lão của Chính Dương Tông quỳ rạp dưới đất, không dám thở mạnh: “Sự chú ý của chúng ta đều tập trung về phía Thanh Vân Tông, không ai ngờ nhà họ Tề lại gặp biến cố này”.



“Đây là lý do các người tìm cho ta?”, Thành Côn gầm lên.



“Được rồi”, một giọng nói vang lên trong đại điện: “Chuyện của nhà họ Tề để sau rồi nói, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là chín phân điện của Thanh Vân Tông, liên hệ với Hằng Nhạc Tông đi! Phát động tấn công trước khi Thanh Vân Tông chuẩn bị sẵn sàng, tốt nhất là tối nay luôn”.



Sáng sớm, cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc đều yên bình.



Trải qua một đêm bận rộn, hầu hết mọi người đều đã về ngủ, nhưng có những người lúc này lại phấn khích không ngủ được.



Đây là một tiểu biệt uyển lộng lẫy, hương rượu nồng lan toả khắp nơi.



Chính giữa biệt uyển có một đại đỉnh trông khá kỳ lạ, trong đại đỉnh nước sôi sùng sục, thịt hầm thơm ngào ngạt, thi thoảng Diệp Thành còn bỏ vài bụi linh dược và vài bình linh dịch vào.



“Ta nói ngươi nghe, lần đó đã suýt chết rồi nhưng chúng ta thông minh trốn trong đầm nước nên mới thoát được cảnh truy sát đấy”, Tạ Vân ôm bầu rượu kể lại, nước bọt văng tung toé khắp nơi.



Nhưng tên này nhìn hơi kỳ lạ, lạ ở chỗ nào? Đôi mắt hắn ta rất lạ, một xanh một tím, trông chẳng ra sao.