Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1260: “Không thù không oán?”




Diệp Thành hắng giọng.



Thế rồi từng bóng người đen kịt choán cả bầu trời, lần lượt hiện thân, khí thế mạnh mẽ khiến hư không bùng nổ.



Advertisement

Thấy vậy, sắc mặt của người nhà họ Tề đều tái cả đi, bọn họ vô cùng kinh ngạc.



Một đòn công kích phá tan.



Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, nhà họ Hùng, tất thảy mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đồng thời ra tay, hoặc là trận pháp công kích, hoặc là binh khí bản mệnh, hoặc là bí pháp thông thiên, cứ thế tấn công vào kết giới hộ sơn của nhà họ Tề.



Rầm! Bịch!



Không lâu sau đó, kết giới hộ sơn của nhà họ Tề bị phá vỡ.



Chiến!



Diệp Thành vẫn là người tiên phong đầu tiên, hắn dũng mãnh vô song vung cây Bá Long Đao sát phạt vào trong thành cổ của nhà họ Tề, một đao khiến một tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư của nhà họ Tề bị chém chết ngay tại chỗ, sau đó mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là sát phạt vào nơi sâu nhất của nhà họ Tề, tiếng gầm phẫn nộ vang lên: “Tề Chấn Thiên, ra đây chịu chết đi”.




Không ngờ từ nơi sâu nhất bên trong nhà họ Tề có một đạo hồng quang bay ra, mặc dù cách từ rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được đó là Tề Chấn Thiên.



Đi đâu!



Diệp Thành lập tức sát phạt tới, một đao chém vào hư không.



Thấy vậy, Tề Chấn Thiên lập tức đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành rồi phẫn nộ: “Tần Vũ, nhà họ Tề ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại tấn công chúng ta?”



“Không thù không oán?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, phất tay tháo mặt nạ quỷ minh để lộ chân dung: “Không biết nhìn thấy khuôn mặt này thì ông có cảm thấy có thù có oán không?”



“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Tề Chấn Thiên lập tức lùi về sau, đôi mắt trố ra nhìn hắn: “Không…không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi, ta tận mắt trông thấy”.



“Chẳng có gì là không thể”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn cầm Bá Long Đao sải bước về phía Tề Chấn Thiên.



Sau từng bước hắn bước đi, xung quanh hiện lên vòng xoáy ma sát, mái tóc đen nhanh chóng chuyển thành màu máu, tiếp đó là một đạo ma văn cổ xưa hiện lên trán hắn.



Gừ! Gừ!



Tiếng gào thét của lệ quỷ vang lên, toàn thân Diệp Thành khí huyết sục sôi như có ngọn lửa thiêu đốt, chiến bào không gió tự tung bay, mái tóc màu đỏ máu bay phất phơ, trông hắn giống như ma vương cái thế.



“Món nợ máu của ngày hôm đó ta phải bắt ông dùng máu để trả lại, vong hồn của Hằng Nhạc ta phải dùng đầu của ông để tế”, sau tiếng gầm kia, Diệp Thành bước vào hư không, ma sát ngút trời sát phạt về phía Tề Chấn Thiên.



“Không thể nào”, Tề Chấn Thiên gào thét, ông ta vẫn không muốn chấp nhận sự thực này.

Rầm! Bịch! Keng!