Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 115: Hàng Long Thần Uy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vút!  
Thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành được hắn phi từ xa, mũi kiếm chĩa về phía Doãn Chí Bình, còn hắn lại đạp ra bộ pháp kỳ diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan theo sau thanh kiếm.

Thấy thanh Thiên Khuyết bay tới, Doãn Chí Bình nghiến răng, biết Diệp Thành sẽ không cho mình cơ hội lần thứ hai.

Doãn Chí Bình nghĩ đi nghĩ lại, quyết định bỏ đi ý định thi triển Kinh Lôi Trảm Đao Quyết mà lùi về sau một cách dứt khoát.

Gừ!  
Tiếng gầm của thú vang lên, Diệp Thành xông tới, thi triển Thú Thâm Nộ, trong chốc lát đã tới trước mặt Doãn Chí Bình.

“Muốn chết”, Doãn Chí Bình lạnh giọng vung đao chém tới.

“Ai chết cũng chưa chắc đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn né người, đại đao kia chém gần sát tới hắn.

“Đến lượt ta”, sau tiếng gằn, Diệp Thành tung một chưởng khiến Doãn Chí Bình lùi lại phía sau.


Gừ!  
Gừ!  
Gừ!  
Trên chiến đài, âm thanh gầm gừ dị thường vang lên sau mỗi lần Diệp Thành xuất chiêu.

Hắn lại như mãnh thú hạ sơn, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sư tử, lúc lại như sói hoang, các ngón đòn vồ, đập, xé được kết hợp nhuần nhuyễn giữa chân, tay, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn đều trở thành vũ khí hung hãn.

“Lại là cách đánh này”, bên dưới chiến đài vang lên tiếng xì xào, có vẻ như bọn họ đều biết khả năng chiến đấu gần của Diệp Thành bá đạo tới mức nào.

“Thuật chiến đấu gần thật kỳ diệu”, lúc này, kể cả là Đạo Huyền Chân Nhân cũng không khỏi ngạc nhiên.

“Chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí mà đã có khả năng chiến đấu bá đạo thế này rồi.

Tiểu tử này quả nhiên không hề đơn giản”, Ngự Kiếm Phong Chủ cũng hết sức bất ngờ.

“Tiểu tử này, ngươi thật khiến ta phải bất ngờ đấy”, ở bên, Sở Huyên quan sát Diệp Thành mà ánh mắt mang theo cái nhìn khác thường.


A….!  
Trên chiến đài, Doãn Chí Bình điên cuồng gào thét.

Đầu tóc hắn rối bời, dưới đòn tấn công mạnh bạo của Diệp Thành, hắn bị chèn ép đến mức không ngẩng nổi mặt lên.

Hắn đã nghe nói Diệp Thành có khả năng đánh ở cự ly gần rất bá đạo, chỉ là, một kẻ như hắn không bao giờ quan tâm tới một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí làm gì, hắn cho rằng chỉ là một tên dệ tử ngoại môn cố ý khoa trương mà thôi.

Lúc này, khi đối diện với đòn tấn công của Diệp Thành, hắn mới hiểu rằng những lời đồn ở ngoại môn đều là thật.

Phụt!  
Phụt!  
Phụt!  
Máu tươi không ngừng trào ra, Doãn Chí Bình trong bộ dạng thảm hại, toàn thân từ đầu tới chân đều toàn dấu chân dấu tay, kể cả hắn đã bước chân vào cảnh giới Chân Dương thì cũng không thể trụ được dưới đòn tấn không liên tiếp từ phía Diệp Thành.

“Đây….đây là mật thuật gì?”, tất cả mọi người trầm trồ.

“Bá đạo quá”.

“Hôm đó đấu với mình hắn không dùng mật thuật này”, bên dưới, Tề Nguyệt lại lần nữa thắc mắc, không biết rằng Diệp Thành còn có mật thuật khủng khiếp thế này.

.