Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 11: Nổi Giận Đùng Đùng






Trong màn đêm, Sở Linh tìm khắp khu rừng yêu thú một vòng mà vẫn không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.

“Đừng để ta tìm thấy ngươi”, Sở Linh hằn học nói, trong đầu cô lại hiện về cảnh tượng hoan lạc xảy ra không lâu trước đó, khuôn mặt cô chợt đỏ lựng lên, một nữ nhân từ trước tới nay vẫn được gọi với cái tên Ngọc Nữ dù thế nào cũng không thể ngờ mình lại có những lúc gợi dục như vậy.

“A….Xấu hổ chết mất”, Sở Linh dậm chân, càng nghĩ lại càng thấy mặt nóng bừng lên.

“Linh Nhi?”, phía sau có giọng nói vang lên, Sở Huyên vì không yên tâm Sở Linh một mình nên vẫn âm thầm đi theo, khi tới gần cô mới phát hiện mặt Sở Linh đỏ bừng nên không khỏi tò mò: “Muội sao vậy?”                “Không…không có gì”, Sở Linh lắp bắp, mặt càng nóng lên, cô sao có thể nói với tỷ tỷ của mình rằng mình đã ngủ cùng người khác được chứ? Vả lại người đó còn là một tiểu tu sĩ ngưng khí tầng thứ nhất, chỉ cần nghĩ thôi cũng không biết mở lời thế nào rồi.

“Vậy rốt cục muội đang tìm gì vậy?”, sau khi nhìn Sở Linh hồi lâu với con mắt ngờ vực, Sở Huyên không quên liếc xung quanh một vòng: “Lẽ nào muội có bảo bối gì rơi ở đây?”  
“Đâu…đâu có bảo bối gì đâu, muội chỉ đi dạo quanh đây thôi”.

“Muội đang nói dối”.

“Ôi chao, đi thôi, về thôi, Chưởng Giáo sư huynh còn đang đợi chúng ta nữa kìa”, Sở Linh hoang mang đẩy Sở Huyên, chỉ là khi rời đi, cô vẫn không quên quay người nhìn về phía sơn động kia một lần nữa.

Cả hai người đi song song nhau rồi cứ thế bay lên trời, chẳng mấy chốc biến mất không thấy bóng hình.


Khu rừng yêu thú lại chìm vào yên tĩnh.

Không biết từ bao giờ một con yêu thú khổng lồ nằm trong góc nào đó của khu rừng khẽ cựa, sau đó một bàn tay đẫm máu vươn ra.

Đây là một cảnh tượng kinh người, người bị yêu thú nuốt trọn vẫn có thể sống sót bò ra ngoài?  
Nếu nhìn kỹ thì dưới bụng con yêu thú còn có một đường rạch, một người máu me đầy mình chui ra ngoài.

Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thành.

Vì trốn Sở Linh mà Diệp Thành phải chui vào bụng con yêu thú này.

Nếu như để Sở Linh biết được thì không biết có khen hắn là nhân tài không nữa.

Phù!  
Sau khi thở phào một hơi, Diệp Thành mới vỗ ngực: “Suýt nữa thì mất mạng”.

Thế nhưng nghĩ lại cảnh ân ái không lâu trước đó, Diệp Thành lại ho hắng, gại gại mũi, mặc dù mùi máu tanh trên người hắn vẫn còn rất nồng nhưng vẫn không thể át đi được mùi hương trên cơ thể hắn, mùi hương đó khiến người ta say mê.

“Ta còn cứu cô ta một mạng nữa”, Diệp Thành ho khan, cố tìm cho mình một lý do chính đáng.

Thế nhưng nghĩ tới chuyện ấy, hắn vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng, dù sao cũng là một nữ nhân ở cảnh giới Không Minh, lại còn xinh đẹp như vậy, cho dù là bị động thì người ta cũng mất đi trinh tiết rồi, đổi là một người khác thì nhất thời vẫn không thể chấp nhận được.

Nghỉ ngơi một hồi, Diệp Thành nhìn sắc trời, một đêm bị dày vò, trời cũng gần sáng rồi.

Chỉ sợ Sở Linh lại sát phạt tới đây cho nên hắn không định ở lại đây thêm, cứ thế bật người chuồn thật nhanh vào trong rừng.

Trước khi đi, hắn không quên kéo theo con yêu thú hộ thân bên cạnh, đây chính là món đại bổ hắn cần.

Lúc này, Tiểu Linh Viên dưới chân núi Hằng Nhạc Tông chỉ toàn tiếng khóc.

“Khóc, khóc tiếp cho ông đây”, giọng nói hung thần lại vang lên, Trương Đào rút một miếng vải đen từ trong ngực ra, vo lại thành cuộn nhét vào miệng Hổ Oa, xong xuôi, hắn không quên tung cho Hổ Oa một đạp, mắng chửi: “Khóc à? Sao không khóc nữa đi?”  

Hổ Oa cũng thật thảm, từ hôm qua Trương Đào dẫn người tới  hắn ta đã bị treo ngược cả một ngày trời, toàn thân đầy vết chân.

“Trương Đào, ngươi cần gì thì cứ nhằm vào ta”, giọng nói già nua mang theo nỗi bất lực vang lên, Trương Phong Niên cũng bị treo ngược lên, bộ dạng trông còn thê thảm hơn nhiều.

Từ đầu đến chân ông ta toàn là vết máu do roi da để lại.

Trên khuôn mặt già nua sưng đỏ kia hằn lên dấu tay.

Một lão già bảy mươi tuổi với đôi mắt đục ngầu chẳng còn nhìn rõ nữa.

“Nhằm vào ông? Được thôi”, Trương Đào bật cười lạnh lùng, lại rút roi da ở hông ra, cứ thế hùng hổ đi tới, vung roi liên tục.

Vút! Vút!  
Mỗi lần roi da hạ xuống, cơ thể Trương Phong Niên lại thêm một vết thương.

“Ai bảo ông không đưa Thiên Linh Chú cho tôi, ai bảo ông không đưa Thiên Linh Chú cho tôi”, mỗi lần chiếc roi da quật xuống, Trương Đào lại rít lên như một kẻ điên, hắn chỉ hận không thể lột da Trương Phong Niên đi cho rồi.

Hu hu!  
Thấy Trương Phong Niên bị đánh, Hổ Oa bị bịt miệng chỉ có thể ú ớ kêu lên, mắt nhoà nước.

Quác, quác!  
Đến cả linh thú tiểu Ưng cũng kêu không ngớt, nó và chủ mình giống nhau, đều bị treo ngược lên, còn bị gọng sắt khoá cánh lại, máu tươi cứ thế rỉ ra.


Thế nhưng đúng lúc hai tên đệ tử Hằng Nhạc Tông chuẩn bị ra tay thì cánh cửa ở Tiểu Linh Viên bị đẩy ra, Diệp Thành người nhuốm đầy máu bước vào.

“Tiền bối, con về….”, còn chưa nói hết câu thì lời nói của Diệp Thành đã bị nuốt lại vào trong, hắn nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.

Một cảnh tượng đẫm máu.

Trương Phong Niên bị treo lên, người bê bết máu, Hổ Oa khắp người toàn vết thương, cũng bị treo theo, đến cả con linh thú tiểu Ưng còn bị gọng sắt đâm xuyên khoá cánh.

“Ôi chao, ngươi cũng dám về cơ à”, thấy Diệp Thành, Trương Đào nhảy dựng lên, hắn bật cười một cách tôi độc.

“Trương Đào”, giọng nói như hàn băng vạn năm của Diệp Thành vang lên, đôi mắt đen láy chợt hằn lên tia máu.

Hắn sải bước đi vào, sát khí đằng đằng không hề kiềm lại, thần sắc thậm chí còn giữ dằn hơn cả Trương Đào.

“Hôm nay không ai có thể cứu nổi ngươi”..