Tiên Võ Đế Vương

Chương 89




Chương 89

Ở bên, Hùng Nhị đã thu lại gậy răng sói, tâm trạng hắn rất tốt, hắn vỗ vai Diệp Thành: “Hôm nay tâm trạng ta tốt, ta mời ngươi uống rượu”.

Diệp Thành liếc nhìn Hùng Nhị: “Tên nhóc nhà ngươi có phải không muốn đưa tiền cho ta không?”

“Ngươi và ta vừa gặp mà đã như quen từ lâu rồi, nói mấy chuyện tiền nong chẳng phải làm ảnh hưởng tới tình cảm sao?”

“Ôi chao”.

Không ngờ Hùng Nhị cứ thế lôi cổ Diệp Thành: “Ngươi có chân hoả, hay là làm việc lớn với ta”.

“Đưa tiền cho ta”, Diệp Thành tối sầm mặt lại.

“Ngươi có thiếu Tuyết Ngọc Lan Hoa không?”, Hùng Nhị nháy mắt.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày.

Hắn đã đánh giá quá thấp tên béo này rồi. Tên giảo hoạt biết hắn có chân hoả, nhất định biết hắn có thể luyện chế ra Ngọc Linh Dịch và thừa biết cái mà Diệp Thành thiếu khi luyện chế Ngọc Linh Dịch chính là Tuyết Ngọc Lan Hoa.

“Trưởng lão trông coi Linh Thảo Viên chính là cậu của ta”, Hùng Nhị nói câu này khiến đôi mắt Diệp Thành sáng bừng lên.

Đêm muộn, Diệp Thành và Hùng Nhị tới Linh Thảo Viên ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông.

Diện tích Linh Thảo Viên rất rộng lớn, phóng tầm mắt ra xa, cả Linh Thảo Viên bồng bềnh giữa mây và sương, các loại Linh Thảo với đủ thứ màu sắc khác nhau, còn chưa vào trong là đã ngửi thấy mùi hương thảo nồng nàn.

Đương nhiên xung quanh Linh Thảo Viên được bố trí cấm chế, không phải ai cũng có thể đi vào.

“Ta nói này, liệu có được không vậy?”, Diệp Thành nhìn Hùng Nhị béo mập ở bên, hắn luôn cảm thấy tên này không đáng tin.

“Nhất định được”, Hùng Nhị vỗ ngực, sau đó đi vào Linh Thảo Viên trước. Diệp Thành liếc nhìn xung quanh một lượt, sau đó cũng đi theo.

Giữa Linh Thảo Viên có một đình đài lầu các được cây linh quả che lấp ở nơi rất sâu.

A, ô…ô…hự…

Diệp Thành và Hổ Oa còn chưa lại gần thì bên trong lầu các đã vọng ra tiếng rên rỉ của nữ nhân, cả hai thậm chí còn có thể trông thấy lầu các đang lay động.

Nghe tiếng, khoé miệng Diệp Thành giật giật, vì âm thanh này hết đỗi quen thuộc, đêm hôm đó ở sơn động, nữ nhân tuyệt sắc ở cảnh giới Không Minh còn rên rỉ hơn thế này nhiều.

“Ta nói này, cậu của ngươi đúng là chuyên nghiệp”, Diệp Thành quay sang liếc nhìn Hùng Nhị.

“Nhưng ta nghe không giống giọng thím lắm”, Hùng Nhị gãi gãi đầu. Nói rồi, hắn ta di chuyển thân hình thô kệch của mình tới trước vài bước, sau đó hô lên một tiếng về phía lầu các với ý định thăm dò: “Cậu ơi?”

“Mau, mau, mặc đồ vào”, bên trong lầu các vang lên giọng thúc giục của nam giới.

Không lâu sau đó, tiếng bước chân hối hả vang lên, một nam đệ tử quần áo xộc xệch và một nữ đệ tử y phục không chỉnh tề xuất hiện ở cửa lầu các.

“Hùng béo, là ngươi à?”, nam đệ tử với vẻ mặt hoang mang nhìn thấy Hùng Nhị thì thở phào, vừa nói còn không quên xua tay với nữ đệ tử bên cạnh: “Tiểu bảo bối, muội về trước đi”.

“Ngày mai muội lại đến nhé”, nữ đệ tử kia mặt đỏ lựng.