Tiên Võ Đế Vương

Chương 666




Chương 666

Mọi người thấy vậy thì đều đứng dậy, nhìn về phía trước.

Họ nhìn thấy ở khoảng không phía trước có một người trung niên mặc đồ đen, ánh mắt vô hồn, cặp mắt trống rỗng, trên mặt không có chút dao động cảm xúc nào, giống như một xác chết.

“Người chết”, Diệp Thành ngẩn người nhìn trung niên mặc đồ đen qua khe hở giữa mọi người, mặc dù trạng thái của hắn đang tệ cùng cực, khả năng của Tiên Luân Nhãn gần như biến mất nhưng tầm mắt vẫn còn đó, vẫn nhìn ra được người chắn đường họ là một người chết.

“Sao người chết rồi vẫn có khí thế mạnh thế này?”, khoé miệng Diệp Thành trào máu, mặc dù người trung niên mặc đồ đen chặn đường họ là người đã chết, nhưng hắn vẫn cảm nhận được áp lực tựa như núi rất chân thật.

“Vân Thương Hải”, khi Diệp Thành còn đang cau mày suy nghĩ thì Dương Đỉnh Thiên đã lại lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ nghi ngờ, đôi mắt sâu thẳm cũng hiện lên vẻ khó tin.

“Sao có thể?”, Phong Vô Ngấn trước giờ luôn kiệm lời cũng khẽ cau mày, nhìn chằm chằm người trung niên áo đen.

Trong mắt những người khác như Bàng Đại Xuyên, Đạo Huyền Chân Nhân hay mấy người phía Sở Huyên, Sở Linh cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.

“Sư thúc, Vân Thương Hải là ai ạ?”, thấy mọi người như vậy, Tư Đồ Nam hỏi Sở Huyên.

“Vân Thương Hải từng là một trong số ít kẻ mạnh ở vùng đất rộng lớn này, thực lực không kém hơn Gia Cát Vũ, ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, nhưng không biết vì sao lại chết trong một ngôi mộ cổ, nhưng truyền thuyết về hắn vẫn được mọi người truyền tai nhau rất nhiều ở Đại Sở”.

“Vậy đây là… là thế nào ạ?”, không đợi Tư Đồ Nam lên tiếng, Thạch Nham ở bên cạnh đã thảng thốt: “Không… không phải đã chết rồi sao ạ? Sao lại xuất hiện ở đây? Nhìn ông ta hình như còn muốn chúng ta nộp ít tiền đi đường ấy”.

“Đúng là hắn đã chết”, Sở Huyên cau mày đáp: “Bây giờ xuất hiện ở đây mới là điều kỳ quái nhất”.

“Cẩn thận”, Sở Huyên vừa dứt lời, Dương Đỉnh Thiên đã hô lên, bởi vì Vân Thương Hải đã bước vào khoảng không, không nói một lời đã tấn công họ.

Thấy vậy mắt Dương Đỉnh Thiên thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng, ông lập tức ra tay, tung ra một đạo chưởng ấn đầy uy lực.

Ầm!

Sau tiếng nổ vang vọng đất trời, phi kiếm khổng lồ rung lên, một chiêu với uy lực cực mạnh vung ra nhưng Vân Thương Hải ở phía đối diện vẫn đứng im như một ngọn núi không hề nhúc nhích, còn Dương Đỉnh Thiên có tu vi ở cảnh giới Không Minh lại bị đẩy lùi về sau.

“Mạnh thật đấy”, mấy người phía Đạo Huyền đều biến sắc.

Đùng! Đoàng!

Khi mấy người đang cảm thán thì Dương Đỉnh Thiên và Vân Thương Hải lại chiến thêm hai chiêu nữa, nhưng Vân Thương Hải kỳ lạ này lại mạnh một cách không hợp lẽ thường, Dương Đỉnh Thiên lại bị đánh bại.

Trấn áp!

Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh, linh quang ở đầu mày loé lên, một đạo bảo ấn hình rồng bay ra, lơ lửng giữa không trung rồi nhanh chóng trở nên to lớn, ánh sáng chói lọi lan toả với uy lực mạnh mẽ, bay về phía Vân Thương Hải.

Sắc mặt Vân Thương Hải vẫn không chút dao động, ông ta chỉ bước ra một bước, tung ra chưởng ấn nghịch thiên đen kịt chống lại bảo ấn hình rồng của Dương Đỉnh Thiên.

Bang!

Âm thanh va chạm của kim loại vang lên ngay lập tức, bảo ấn hình rồng của Dương Đỉnh Thiên bị một chưởng của Vân Thương Hải đánh lật ngược tại chỗ, ngay cả ánh sáng chói loà đang phóng ra cũng yếu đi rất nhiều.