Tiên Võ Đế Vương

Chương 645




Chương 645

Cô ta cao ngạo vì cô ta chính là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm tái xuất, cô ta tự tin, tự tin rằng trong những kẻ cùng thời với mình thì mình là vô địch, thế nhưng sự cao ngạo này, sự tự tin này đều bị chàng trai ở đối diện gạt bỏ. Hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, không những trụ được ba hiệp mà còn khiến cô ta phải bất ngờ hết lần này tới lần khác, khiến cô ta trọng thương liên tiếp rồi hết lần này tới lần khác….

“Huynh ấy là đại địch trong số mệnh sao?”, Cơ Tuyết Băng tĩnh lặng quan sát Diệp Thành đang lảo đảo ở phía đối diện.

“Băng Nhi”, trên vị trí ngồi trên cao, thấy Cơ Tuyết Băng có phần lưỡng lự, Thành Côn lại lần nữa lên tiếng nạt: “Con định đợi tới bao giờ? Đừng quên, con là người của Chính Dương Tông, giết hắn”.

Haiz!

Cơ Tuyết Băng thở dài nhưng rồi vẫn lật tay lấy ra thanh sát kiếm với linh quang chiếu rọi. Thanh kiếm tam sắc kia vang lên âm thanh sắc lạnh, từ khi nó được lấy ra đã khiến rất nhiều đệ tử sợ hãi, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh ong ong dữ dội.

“Đã là nhân quả thì đoạn tuyệt đi”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng sau đó biến mất như một bóng ma.

Khi xuất hiện trở lại, cô ta đã đứng ở khoảng cách cách Diệp Thành một trượng, không phân thân và chém ra một nhát kiếm.

“Đã là nhân quả thì phải có kết cục”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn ra tay mạnh mẽ bá đạo, bát hoang chưởng được tung ra.

Phụt!

Đột nhiên nắm đấm của Diệp Thành nhơ nhuốc máu.

Vẫn chưa hết, bị Cơ Tuyết Băng chém cho một kiếm, có vẻ như nhát kiếm đó chém vào linh hồn khiến đôi mắt Diệp Thành chỉ nhìn thấy màu đen u tối, trong đầu vang lên từng âm thanh kỳ lạ, đầu hắn chỉ muốn nổ tung.

Giây phút này, Cơ Tuyết Băng liên tiếp ra tay, thanh kiếm của Huyền Linh Chi Thể liên tiếp chém vào người Diệp Thành, mỗi một nhát kiếm đều khiến Diệp Thành phun ra máu, đó là sự trọng thương về linh hồn.

“Kiếm chuyên chém vào linh hồn sao?”, linh hồn không ngừng bị thương khiến Diệp Thành nhìn thấu được nguyên do, thanh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng chính là binh khí chuyên chém vào linh hồn con người.

Vút!

Cơ Tuyết Băng lại lần nữa chém ra.

Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến. Điều khiến người ta bất ngờ chính là hắn không hề phòng ngự, cứ tiến lên phía trước, tung chưởng Cuồng Long Thiên Nộ.

Vì không ngờ Diệp Thành còn thông thạo bí pháp sóng âm của linh hồn vả lại ở khoảng cách gần như vậy nên Cơ Tuyết Băng lập tức trúng chiêu, nhưng vì linh hồn của cô ta ở cấp Địa nên cô ta cũng chỉ hoang mang trong giây lát.

Thế nhưng vào lúc này, Diệp Thành lại như ma quỷ lao đến, roi sắt chuyên đánh vào linh hồn cũng xuất hiện trong tay.

Vút! Vù!

Linh kiếm vang lên âm thanh vút vút, roi sắt vang lên âm thanh vù vù, cả hai đồng thời ra tay, Diệp Thành chịu một kiếm của Cơ Tuyết Băng còn Cơ Tuyết Băng chịu một roi của Diệp Thành.

Phụt! Phụt!

Ngay sau đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt phun ra máu.

“Cái roi sắt đó chuyên đánh vào linh hồn sao?”, khi lùi về sau, Cơ Tuyết Băng thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô ta vô thức nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực trong một roi của Diệp Thành. Kể cả một người với linh hồn ở cấp Địa như cô ta thì cũng bị trọng thương.