Tiên Võ Đế Vương

Chương 592




Chương 592

Thấy vậy, Gia Cát Vũ chỉ điểm vào người Diệp Thành gạt đi áp lực trên người hắn.

Vù!

Có lẽ cảm nhận được sức mạnh của Gia Cát Vũ, gương bát quái kia lập tức bay đi.

“Đi đâu?”, Gia Cát Vũ lập tức triệu gọi binh khí bản mệnh trấn áp ở đó.

Diệp Thành thở phào một hơi rồi mới ngỡ ngàng nhìn gương bát quái kia.

Nó chỉ to bằng miệng bát nhưng lại hết sức dị thường. Ngoài những thứ mà gương bát quái nên có ra thì phần viền của nó còn khắc một số phù văn nhỏ, từng luồng linh nguyên, từng luồng khí dày đặc bao quanh. Mặc dù trông nó rất nhỏ nhưng khi nhìn nó, Diệp Thành luôn có cảm giác như đang phải ngước nhìn cả ngọn núi.

“Nếu nó phát điên lên thì trong phút chốc có thể khiến con nằm một đống mất”, Diệp Thành chùn bước.

“Chẳng phải còn ta sao? Đợi ta một chút, ta bố trí trận pháp, nếu không thì động tĩnh không vừa đâu, như vậy nhóm người phía Chính Dương Tông sẽ gây rắc rối cho chúng ta”, Gia Cát Vũ bắt đầu bận rộn xung quanh gương bát quái, trận kỳ khổng lồ xuất hiện giữa không trung, sau đó rất nhiều thứ kỳ dị cổ quái bắt đầu được bố trí xung quanh.

Ngay sau đó, một trận pháp được ông ta tạo ra, hình thành nên lớp bảo vệ to tầm một trượng bao quanh gương bát quái.

“Được rồi”, Gia Cát Vũ vỗ tay sau đó dán tấm linh phù kia vào người Diệp Thành: “Nó có thể giúp ngươi chặn lại sự uy hiếp từ gương bát quái. Hiện giờ ngươi có thể tế gọi chân hoả rồi, còn luyện hoá thế nào thì không cần ta dạy nữa chứ?”

“Con biết rồi”, Diệp Thành nhẩm niệm gọi chân hoả ra rồi đẩy chân hoả bao quanh gương bát quái.

Vù!

Đột nhiên, gương bát quái rung lên, ánh sáng chiếu rọi chói mắt, từng đường vân gợn sóng rõ ràng tản ra nhưng lại bị trận pháp của Gia Cát Vũ chặn lại.

“Hay lắm, tiếp tục”, Gia Cát Vũ sáng mắt lên.

“Người phải trông chừng nó cho con đấy, con không muốn lát nữa nó điên lên diệt cả con đi đâu”, Diệp Thành vội nói.

“Yên tâm, có ta ở đây, ta đảm bảo ngươi không vấn đề gì đâu”.

Vù!

Gương bát quái kia lại rung lên, ánh sáng chiếu rọi, thế nhưng thứ ánh sáng này cũng bị trận pháp chặn lại.

Ngay sau đó, gương bát quái rung lên dữ dội hơn, vừa rung vừa bay xuống dưới.

Bang! Bang!

Chiếc gương kia như muốn chạy trốn nhưng vì có lớp bảo vệ nên mỗi lần nó di chuyển đều bị chặn lại, sự luyện hoá của tiên hoả có vẻ như khiến nó tức giận, từng luồng sức mạnh khủng khiếp nhanh chóng phục hồi.

“Con nói này, trận pháp này của người rốt cục có ổn không vậy?”, thấy gương bát quái điên cuồng, Diệp Thành vội nhìn sang Gia Cát Vũ.

“Chủ nhân của nó qua đời lâu rồi, nó chỉ là một binh khí thôi, không làm nên gì đâu”, Gia Cát Vũ vỗ vai Diệp Thành, vì để đảm bảo, ông ta lại dính thêm vài linh phù phát sáng phía trước và sau Diệp Thành: “Này, phòng ngự lúc này đủ kiên cố rồi đấy”.

Quả thực, lại có vài linh phù được dính lên người nên Diệp Thành cảm thấy yên tâm hơn hẳn, hắn cảm nhận được vài luồng sức mạnh bảo vệ lấy cơ thể, trong đó có hai tấm linh phù bảo vệ lấy linh hồn của hắn.

Rõ ràng Gia Cát Vũ cũng không muốn xảy ra chuyện, nếu không thì ông ta cũng sẽ không thận trọng như vậy.