Tiên Võ Đế Vương

Chương 542




Chương 542

Nên biết rằng Hoa Vân từng là đệ tử chân truyền xếp đầu của Chính Dương Tông, chỉ vì Huyền Linh Chi Thể xuất hiện nên hắn mới bị đẩy xuống thứ hai. Thực lực của hắn cho dù là Liễu Dật ở trạng thái Đỉnh Phong cũng khó có khả năng chiến thắng.

Dương Bân thì càng không phải bàn, đối thủ của hắn chính là Cơ Tuyết Băng, căn bản không càn đánh cũng biết được kết cục.

Còn Nhiếp Phong, Tư Đồ Nam, Đoàn Ngự, Dạ Vô Tuyết và Thạch Nham đều gặp phải đối thủ mạnh hơn mình, nếu đánh thì chắc chắn sẽ thua nhiều hơn thắng.

Hiện giờ ngoài Nam Cung Nguyệt và Diệp Thành ra thì trận loại đầu tiên trong cuộc so tài tam tông, chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông sẽ có bảy người bị loại.

“Ông trời có thương người không chứ?”, Tư Đồ Nam ở bên bất giác bưng mặt.

“Mọi người thế nào thì ta không biết nhưng ta chắc chắn đánh không lại Bạch Dực rồi”, Dạ Vô Tuyết day trán.

“Mặc dù biết trước sẽ thua nhưng không ngờ Hằng Nhạc Tông lại thua thảm hại như vậy ngay ở trận loại”, Đoàn Ngự trước giờ vẫn ung dung cũng không khỏi lắc đầu.

“Hay là chúng ta về đi”.

Rắc! Rắc!

Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, sắc mặt ông ta khó coi vô cùng, còn mấy người phía Phong Vô Ngấn cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

So với bọn họ thì phía Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông rôm rả hơn nhiều. Đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông đều bị các đệ tử mạnh hơn của bọn họ lấn át. Kết quả này khiến bọn họ cảm thất rất hài lòng.

“Hiện giờ có thể ngó lơ Hằng Nhạc Tông rồi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nhàn nhã xoay xoay bàn chỉ trong lòng bàn tay, giễu cợt: “Nam Cung Nguyệt cũng không phải dè chừng, cho dù đánh được vào vòng bán kết thì cũng khó vào được chung kết, còn Diệp Thành, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên chẳng là gì”.

“Chết tiệt, phân nhóm kiểu gì thế không biết”, ở bên, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi: “Ta đây ưng mấy tên tiểu tử phía Hằng Nhạc Tông, thế nhưng mẹ kiếp, chúng rút thăm kiểu gì thế cơ chứ?”

“Mới vòng đầu tiên mà Hằng Nhạc Tông gần như bị loại sạch rồi”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan lắc đầu bất lực.

“Phần lớn đệ tử của Hằng Nhạc Tông đều sẽ thua, còn tên Diệp Thành yếu nhất có thể được vào thẳng vòng bán kết cũng đủ may rồi”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông bước lên chiến đài: “Hằng Nhạc Thạch Nham, Thanh Vân Tông Dương Húc lên quyết đấu”.

“Lên thôi”, phía Thanh Vân Tông lập tức có một đệ tử mặc áo bào trắng lên chiến đài, sau đó còn không quên ném ánh mắt khiêu khích về phía Hằng Nhạc Tông, ánh mắt này cuối cùng dừng lại ở Thạch Nham: “Sợ thua thì không cần phải lên”.

“Cho dù thua ta cũng phải lột một lớp da của ngươi”, Thạch Nham lạnh giọng sau đó xông lên chiến đài.

Vút!

Thạch Nham xông lên không nói lời nào cứ thế tế gọi ra linh kiếm, một kiếm như u mang chĩa thẳng về phía Dương Húc.

“Không biết tự lượng sức mình”, Dương Húc lạnh giọng, dễ dàng né qua nhát kiếm kia sau đó lật tay tung ra một chưởng.

Thạch Nham phản ứng cũng không vừa, hắn đáp ngay bằng một chưởng mạnh bạo.