Tiên Võ Đế Vương

Chương 437




Chương 437

Tiếp theo, xung quanh Diệp Thành hình thành nên từng vòng xoáy dị thường với sức mạnh thần bí thôn tính cả đất trời.

Cuối cùng, giữa hai đầu lông mày của Diệp Thành phát sáng, một chữ “Huyền” xuất hiện như tỏ như mờ.

Hồi lâu sau, Diệp Thành vẫn không mở mắt, hắn vẫn lững lờ bên trong ý cảnh huyền diệu kia.

Trong ý cảnh, tiếng chim hót véo von, hương hoa thơm ngát, những mầm non sinh sôi nảy nở, vạn vật tràn đầy sức sống.

Ngay sau đó, ý cảnh thay đổi, cơn gió mạnh thổi tới, từng thân cây cổ thụ xuất hiện với những phiến lá vàng hoe, các cành cây bắt đầu khô héo, cảnh tượng cả thế giới đều mất đi sức sống.

Tiếp sau đó, mặt đất khô cằn nứt nẻ, trên các cây cổ thụ là từng chiếc lá cuối cùng rơi xuống đất, cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, tuyết bay rợp trời. Cả thế giới như khoác lên mình màu áo trắng.

Đây là một vòng luân hồi không ngừng thay đổi, thế giới ý cảnh như một vòng xoay khổng lồ, cứ thế xoay chuyển từ ngày này qua ngày khác, từ tháng này qua tháng khác, luân hồi giữa sinh và tử.

Trong ý cảnh này, Diệp Thành tận mắt chứng kiến sự sinh trưởng và suy tàn của sinh linh từ khi sinh ra đến khi mất đi, để lại từng dấu ấn không phai trên cuộc đời.

“Thế giới này thật kỳ diệu”, linh hồn đột phá tới cảnh giới Huyền, đây là lần đầu tiên Diệp Thành lên tiếng.

Sau đó hắn vẫn không tỉnh lại, vẫn hoà mình trong ý cảnh huyền diệu. Hắn thấy được sự mênh mông của biển cả, thấy được cả bầu trời rộng lớn, và cảm nhận được khí thế dồi dào, khung cảnh sừng sững của núi non.

“Sức mạnh kỳ diệu của trời đất”, đôi lông mày của Diệp Thành lúc cau lại lúc dãn ra, hắn lưỡng lự trong ý cảnh, cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí , theo như Sở Linh nói thì đó chính là sức mạnh của trời đất.

Có điều cái gọi là sức mạnh của trời đất cũng thật ảo diệu, giống như bông hoa quỳnh chỉ xuất hiện một lần sau đó biến mất và rất khó có thể nắm bắt được.

Tới lúc này, Diệp Thành mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt cũng trở nên sắc sảo hơn.

“Cảm giác không tồi phải không?”, ở bên, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Vâng ạ”, Diệp Thành đứng dậy, mặc dù ánh mắt sắc sảo và xa xăm hơn nhưng hắn cũng không thể che giấu nổi sự hân hoan trong đó.

Lúc này, cánh cửa của thạch thất mở ra, bóng hình Sở Linh thoắt hiện bên cạnh Diệp Thành, đôi mắt long lanh cứ thế chớp chớp nhìn Diệp Thành: “Đột phá rồi sao?”

“Đột…đột phá rồi”, Diệp Thành ho hắng thế nhưng hắn vẫn vô thức lùi về sau. Mỗi lần nhìn thấy Sở Linh, hắn đều có phản ứng bất ngờ như vậy. Một ngày trước, bà cô điên rồ này còn đánh hắn một trận kia mà.

“Có cảm thấy sức mạnh của trời đất không?”, Sở Linh rõ ràng không để ý tới bộ dạng rụt rè của Diệp Thành, vả lại cô còn tỏ ra hào hứng hơn cả Diệp Thành.

“Có đương nhiên có nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi”, Diệp Thành trả lời thành thực.

“Vậy ngươi cảm thấy sức mạnh của trời đất thế nào?”, Sở Linh vẫn tiếp tục hỏi Diệp Thành.

“Lớn mạnh ạ”, Diệp Thành vẫn chưa hết bất ngờ.

“Vậy ngươi có…”

“Linh Nhi”, Sở Linh muốn hỏi gì đó nhưng vẫn bị Sở Huyên ở một bên ngắt lời. Nhìn Sở Linh, Sở Huyên cười nói: “Linh hồn hắn mới chỉ tiến giới tới Cấp Huyền, sao có thể dễ dàng nắm bắt được sức mạnh của đất trời?”

“Ồ, cũng đúng”, Sở Linh gãi gãi đầu.

Phía này, Sở Huyên đã liếc mắt sang Diệp Thành: “Linh hồn ngươi đã đột phá lên cảnh giới Huyền, vậy tu hành bên trong thạch thất này tạm thời dừng lại được rồi”.