Tiên Võ Đế Vương

Chương 352




Chương 352

Ngay sau đó, từng tiếng gầm của thú vang lên, Diệp Thành lại lần nữa thi triển thuật chiến đấu gần bá đạo, hắn như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những ngón đòn hết sức dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Có điều, mật thuật chiến đấu gần của hắn trước mặt Phong Ảnh lại bị áp chế.

Hắn đã quá xem thường khả năng chiến đấu gần của Phong Ảnh, mỗi lần hắn ra tay đều bị Phong Ảnh chặn lại, vả lại cơ thể Phong Ảnh còn cứng rắn, cho dù thi thoảng đánh trúng nó một lần thì cũng chẳng có tác dụng gì với nó cả.

“Đánh thế nào bây giờ?”, Diệp Thành mắng chửi, không ngừng lùi về sau, hắn bị Phong Ảnh đánh cho không ngẩng nổi mặt lên.

Giao chiến chưa lâu, thân hình hắn vô cùng thảm hại, toàn thân chằng chịt vết kiếm.

“Con không đánh nữa, không đánh nữa”, Diệp Thành hét lên, hắn bị đuổi chạy khắp võ đài.

Đánh thế nào bây giờ, tốc độ bị hạn chế, sức mạnh bị hạn chế, đối phương lại có cơ thể rắn rỏi, linh lực dồi dào, trận quyết đấu này ngay từ đầu được định sẵn là hắn sẽ thua thảm hại rồi.

“Đánh hay không đánh không phải ngươi nói là được”, trên bàn đá, Sở Huyên đang nhâm nhi trà liếc nhìn nhưng vẫn tiếp tục ngó lơ.

“Đánh cũng được thôi, người bỏ Nguyệt Cảnh Thất Tinh Hoàn ra cho con”.

“Ngươi đừng mơ”, Sở Huyên mỉm cười: “Tu hành mà, phải chịu khổ một tí, muốn mạnh hơn thì phải học cách chịu đựng đòn, bị đánh nhiều rồi đương nhiên sẽ lì đòn, yên tâm, cái mạng ngươi sẽ không mất đâu mà lo”.

Ôi chao!

Câu này của Sở Huyên suýt chút nữa khiến Diệp Thành tức ói ra máu.

“Tiếp tục”, Sở Huyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cứ thế ngó lơ Diệp Thành.

Rầm!

Ầm!

Hình nộm Phong Ảnh đánh càng lúc càng mạnh, tốc độ, sức mạnh đều vượt trội hơn so với Diệp Thành, Diệp Thành đã dùng hết mật pháp nhưng vẫn bị đánh cho không có đường ngấc đầu lên, sức mạnh trong cơ thể hắn cuộn trào nhưng lại bị Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn kiểm soát.

A…!

Cả Ngọc Nữ Phong chỉ toàn vang lên tiếng kêu la của Diệp Thành khiến các đệ tử dưới núi đi qua mà không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn, người không biết còn tưởng trên núi có người đang giết heo nữa.

Sau ba canh giờ, hình nộm Phong Ảnh mới ngừng tấn công.

Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này, khí tức không đều, lồm cồm lê lết trên chiến đài giống như con lợn chết, trông hết sức thảm hại, y phục lộn xộn, vết máu nhiều vô kể, hắn bị đánh đến mức tối sầm mặt mày.

“Cho ngươi một canh giờ để hồi phục”, bên dưới chiến đài, Sở Huyên nhấp trà, vừa giơ tay hất một viên linh đan màu tím tới: “Sau một canh giờ tiếp tục”.

“Người điên rồi”, Diệp Thành hét lên nhưng vẫn bắt lấy linh đan nhét vào miệng.

Mặc dù tiếp xúc với sư phụ xinh đẹp này chưa lâu nhưng hắn quá hiểu sư phụ của mình, một khi nói ra thì việc gì cũng làm được, hắn chắc chắn rằng cho dù hắn không hồi phục lại được hoàn toàn thì sau một canh giờ, Sở Huyên nhất định sẽ ra lệnh cho hình nộm tiếp tục tấn công hắn đúng như đã hẹn trước.

Cho nên vì để tránh chuốc hoạ vào thân, nhiệm vụ của Diệp Thành chính là nhanh chóng hồi phục thương thế.