Tiên Võ Đế Vương

Chương 295




Chương 295

Mặc dù yên lặng lắng nghe nhưng Diệp Thành lại không khỏi ngỡ ngàng.

Từ lời nói của Khương Thái Hư, hắn có thể nghe ra được tiên tộc hàng chục năm mới có thể thức tỉnh được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, một vị Đại Thánh phi thường thế này có được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mà còn bị người khác đoạt đi một bên, có thể tưởng tượng người mà ông ta đụng tới đáng sợ thế nào.

“Mỗi một con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đều có khả năng không giống nhau, thế nhưng mỗi một Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đều chứa đựng sự huyền diệu vô tận, những thứ này về sau ngươi sẽ rõ”, Khương Thái Hư nói với giọng gấp gáp hơn, có lẽ vì tốc độ tiêu tán của cơ thể càng lúc càng nhanh hơn nên thời gian còn lại trên đời không nhiều, ông ta muốn tận dụng từng phút giây còn lại trên đời nhắc nhở Diệp Thành.

“Trên thực tế, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở trong tay người của tiên tộc ta mới phát huy được uy lực mạnh nhất, ta không biết ngươi có thể điều khiển con mắt Lục Đạo Tiên Luân Nhãn này không, cũng không biết truyền Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cho người ngoài tộc thì sẽ xảy ra chuyện gì”.

Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi sự tò mò và kích động của bản thân, chỉ im lặng lắng nghe.

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ta có được cấm thuật của một tông với tên và Thiên Chiếu, sau này không lâm vào cảnh nguy nan thì không được dùng cấm thuật này, vì dùng nó phải trả giá bằng tuổi thọ, càng dùng thì tuổi thọ giảm càng nhiều”.

“Vào đêm trăng tròn của mỗi tháng không được sử dụng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, càng không được dùng tới sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.

“Sau này ngươi sẽ phát hiện Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể phá được thiên cơ, nhưng không được tiết lộ việc này ra”.

“Nó là tiên nhãn nghịch thiên, dùng nó sẽ phải chịu thiên khiển”.

“Khi thiên nhân ngũ suy, nhất định phải phong ấn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.

“Ngày nào đó, nếu có thể thì chuyển lời cho tiên tộc: Phàm là người của tiên tộc, không đạt đế cảnh quyết không vào thiên hư”.

………

……….

Mỗi một câu Khương Thái Hư nói thì cơ thể vẫn không ngừng tiêu tán, cơ thể già nua kia lúc này chỉ còn lại phần cơ thể từ vai trở lên, không quá một phút, tiền bối thông tuệ này đã tiêu tán hoàn toàn trong không gian.

Nhìn Khương Thái Hư biến mất, Diệp Thành cuối cùng cũng không cầm được lòng mà nói: “Tiền bối, người có di nguyện gì không?”

“Di nguyện sao?”, Khương Thái Hư mỉm cười, mặc dù không còn đôi mắt nhưng ông ta vẫn cố gắng ngẩng đầu, nhìn vào hư không, đôi mắt trống rỗng kia còn có nước mắt chảy ra nhưng lúc này, nước mắt đó cũng hoá thành bụi bay.

“Năm nghìn năm rồi, có lẽ người đã không còn nữa rồi”, Khương Thái Hư lắc đầu mỉm cười thê lương: “Hoàng Nhi, ta từng cho rằng không gì là không thể làm được, ta từng cho rằng chúng ta sẽ bên nhau suốt đời nhưng lúc này, những gì mà ta tưởng chỉ còn lại là niềm nuối tiếc vô hạn. Nếu có kiếp sau, Khương Thái Hư ta nguyện sẽ cùng muội bạc đầu….”

Nói tới đây, Khương Thái Hư nghẹn lời, cơ thể cũng theo đó mà bay theo gió vào hư không.

Ở bên, Diệp Thành không nói lời nào, vị Đại Thánh thông tuệ trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời nhớ tới hồng nhan năm xưa, có lẽ lúc này ông ấy mới hiểu ra những gì bình dị mới đáng quý biết nhường nào.

Diệp Thành quỳ phịch xuống đất, lời nói mang theo nỗi thê lương: “Vãn bối Diệp Thành cung tiễn tiền bối”.