Tiên Võ Đế Vương

Chương 227




Chương 227

Có điều khi hắn vác theo thanh Thiên Khuyết đi tới thì vẫn kéo theo sự chú ý của không ít người, có trách thì trách mấy ngày nay danh tiếng của hắn đồn xa khiến người trong nội môn không ai không biết đến.

“Ngươi chính là Diệp Thành?”, đúng lúc này, có một đệ tử mặc áo bào trắng chặn đường Diệp Thành.

“Cảnh giới Chân Dương?”, Diệp Thành cau mày, hắn cảm nhận được tu vi của tên này.

Cảm giác đầu tiên tên này gợi cho Diệp Thành rất quen thuộc, nói thế nào nhỉ, hắn trông rất giống với tên Tề Hạo của Nhân Dương Phong, không cần nói cũng biết là người cùng gia tộc, nhất định có quan hệ huyết thống.

“Vị huynh đệ này, huynh có việc gì sao?”, Diệp Thành hỏi với giọng bình tĩnh.

Thấy thái độ đó của Diệp Thành, tên đệ tử kia cười ý tứ: “Vậy thì để ta giới thiệu với ngươi nhé, ta là Tề Dương của nội môn, còn nữa, là đường huynh của Tề Hạo Nhân Dương Phong”.

“Tề sư huynh từ nội môn tới đây không phải là chỉ tìm một tên ở cảnh giới Ngưng Khí như ta tính sổ chứ?”

Tề Dương nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn còn ghé tai Diệp Thành, khẽ nói: “Diệp Thành, tốt nhất cả đời này ngươi cứ ở Hằng Nhạc Tông đi, nếu không thì nhà họ Tề sẽ cho ngươi biết có một số người ngươi không đụng tới được đâu”.

“Huynh đang doạ ta sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Tề Dương”.

“Đương nhiên”, Tề Dương cười gian giảo.

“Vậy ta đợi”.

“Đụng phải nhà họ Tề, ngươi xác định sẽ chết rất thảm đi”, lại lần nữa bật cười, Tề Dương phất vạt áo rời đi.

“Ai chết cũng chưa biết được đâu”, Diệp Thành cười nhạt rồi đi xuống núi.

Còn chưa vào tới cửa của Tiểu Linh Viên hắn đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng và tiếng hô gọi: “Nào nào, ăn đi, ăn nhiều một chút, chẳng mấy khi có được thức ăn ngon như vậy”.

Diệp Thành khẽ mỉm cười đẩy cửa bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh tên béo Hùng Nhị cầm theo cái bát sắt ăn lấy ăn để.

Ngoài Hùng Nhị ra thì còn có vợ hắn là Đường Như Huyên cũng đang ở đây, thêm cả Trương Phong Niên, Hổ Oa và linh thú Tiểu Ưng, mấy người cùng ngồi quây quần quanh cái nồi to bự.

Thấy Diệp Thành quay về, Hùng Nhị sáng mắt lên: “Tiểu tử, cơn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?”

“Nhớ ngươi thôi mà”, Diệp Thành đáp lại một câu sau đó phất vạt áo, tiện tay nhận lấy đôi đũa mà Hổ Oa đưa cho. Hắn không khách sáo gì, cứ thế vớt từng miếng thịt trong nồi lên ăn.

Hi hi!

Hùng Nhị lập tức đặt cái nồi trong tay xuống, đưa bàn tay còn hầm hập hơi nóng tới gần Diệp Thành: “Tiểu tử, có nhớ mang quà gì cho ta không đấy?”

Nhìn khuôn mặt hám của của Hùng Nhị, Diệp Thành có một cảm giác muốn đạp hắn đi, có điều hắn vẫn lấy ra một viên Hồi Huyền Đan đưa cho Hùng Nhị: “Đại ca thưởng cho ngươi đấy”.

Hùng Nhị cười tít mắt, sau khi nhận lấy, hắn lại giơ bàn tay múp míp của mình ra: “Còn vợ của ta nữa?”

“Có, đều có phần”, Diệp Thành nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu, sau đó lấy ra bốn viên linh đan. Đường Như Huyên, Trương Phong Niên, Hổ Oa và đến cả linh thú Tiểu Ưng cũng may mắn có được một viên.

Trong Tiểu Linh Viên, mùi thịt thơm lừng xực mũi, mấy người ngồi quây quần giống như một gia đình thật đầm ấm.

Ăn cơm xong, Đường Như Huyên thu dọn bát đũa. Hổ Oa thật thà đôn hậu cũng xắn tay áo giúp một tay.