Tiên Võ Đế Vương

Chương 149




Chương 149

Côn và thương giống nhau, là hai loại khó tu nhất trong các loại binh khí, còn Thiên Canh Côn Trận không những giới thiệu tỉ mỉ về sự kỳ diệu của côn mà còn giải thích rất nhiều môn pháp.

Thiên Canh Côn Trận phân công trận và thủ trận, thuộc loại huyền thuật được hợp nhất giữa tấn công và phòng ngự, tu luyện chí đại thành, dựa vào hư ảnh của côn để tạo ra côn trận, chắc chắn là một bộ huyền thuật hiếm có trên đời.

Sau vài canh giờ lĩnh hôi, hắn cũng phá được một phần huyền diệu trong côn pháp. Côn mặc dù khó tu nhưng một khi tu tới Chí Đại Thành thì tuyệt đối không hề kém cạnh so với loại hyền pháp tu luyện nào của linh khí cả.

“Không tồi”, nghĩ rồi, hắn nhảy lên, sau đó rút ra một cây trường côn trong túi đựng đồ.

Vút!

Vút!

Chẳng mấy chốc, trong căn phòng vang lên từng âm thanh đi côn. Môn pháp về Thiên Canh Côn Trận hiện lên trong đầu Diệp Thành còn hắn cứ thế thi triển.

Không biết từ bao giờ, tốc độ sử dụng côn của hắn không ngừng tăng thêm.

Lúc này, hắn trở thành trung tâm, xung quan hắn hiện lên từng đường côn hư ảnh, những đường côn ảnh này mặc dù phức tạp nhưng nếu quan sát kỹ thì chúng rõ ràng là quỹ đạo mà côn di chuyển.

Cũng không biết mất bao lâu côn ảnh càng lúc càng nhiều lên, và hình thành nên côn trận xung quanh Diệp Thành.

Lúc này hắn mới thu lại côn pháp, hả ra một hơi mang theo tàn khí.

“Huyền pháp của côn quả nhiên khó tu luyện”, sau khi nghiêm túc dùng côn thi triển, Diệp Thành phát hiện ra tu côn có nhiều kiến thức khó hiểu, chẳng trách mà nhiều tu sĩ không chọn tu côn.

Có điều cứ tu luyện như vậy thì hắn cũng không phải không thu về được gì.

“Thiên Canh Côn Trận có thể dùng côn ảnh hình thành nên côn trận với thế tấn công và phòng bị, nếu dùng kiếm thì có thể dùng kiếm ảnh để hình thành nên kiếm trận với thế tấn công và phòng bị không?”

Diệp Thành ngồi trên đầu giường, hắn thắc mắc, chỉ mong tìm được manh mối tương thông giữa côn và kiếm. Nếu vậy thì hắn tự nhận phòng ngự và tấn công của mình có thể tăng cao.

Sau một canh giờ suy tư, hắn càng cảm thấy có thêm động lực. Nói làm là làm, Diệp Thành lại lần nữa bật người. “Vút” một tiếng, hắn rút thanh kiếm Xích Tiêu ra.

Xuất kiếm, thu kiếm, hồi chuyển, chém ngang…

Mỗi một lần xuất chiêu hắn đều thi triển theo môn pháp của Tàng Thư Các, tốc độ không nhanh, mà ngược lại còn rất chậm.

Một loạt các động tác được di chuyển, Diệp Thành lúc cau mày, lúc thư thái.

Hắn nhận ra côn và kiếm mặc dù có điểm tương đồng nhưng lại có nhiều điểm không giống nhau, lấy huyền pháp của côn để tu luyện rõ ràng rất khó để thực hiện, hắn đang tìm điểm chung tối ưu của hai loại này, như vậy mới có thể ngộ ra được Thiên Canh Trận Pháp tương tự như Thiên Canh Côn Trận.

Vút!

Vút!

Thanh kiếm của Diệp Thành không ngừng chém ra, mỗi lần di chuyển đều mang theo kiếm ảnh.

Còn tốc độ của hắn cũng theo đó mà không ngừng tăng lên, kiếm ảnh lấy hắn làm trung tâm rồi hiện lên ngày càng nhiều hơn, thế nhưng trông lại hết sức phức tạp. Mặc dù có hình ảnh của kiếm trận nhưng vì khả năng phòng ngự và tấn công quá thấp nên rất dễ bị công phá.

Gần tới sáng, Diệp Thành mới thu kiếm về.

Phù!