Tiên Võ Đế Vương

Chương 118




Chương 118

Diệp Thành vừa điều chỉnh phương hướng vừa cười nói, tai hắn chỉ nghe thấy tiếng gió. Tốc độ của Thiên Hành Phù mặc dù không nhanh bằng Tốc Ảnh Thiên Hoan nhưng chân khí tiêu hao lại hơn Tốc Ảnh Thiên Hoan nhiều.

Vút!

Vút!

Bóng hai người không ngừng di chuyển, phía sau còn có khói sương mờ mịt.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, cả hai tên xuyên qua một khu rừng hoang.

“Còn có một canh giờ nữa là tới rồi”, Hùng Nhị ước chừng thời gian và khoảng cách.

“Ta đã ngửi thấy mùi máu tanh”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Thả lỏng ra, không sao đâu, có ca ca ở đây”, bàn tay béo múp của Hùng Nhị vỗ vỗ Diệp Thành.

“Cẩn thận”, chỉ nghe Diệp Thành nói một câu, sau đó hắn kéo Hùng Nhị lại và giảm tốc độ.

Rầm!

Cả hai người vừa rời khỏi vị trí đó thì nơi này liền xuất hiện tiếng nổ.

Đột nhiên đá vỡ bay tứ tung, cây cối rậm rạp xung quanh nghiêng ngả, đến cả mặt đất cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mà xuất hiện hố sâu ba trượng.

Ôi chao!

Thấy vậy, Hùng Nhị lập tức hét lớn. Nếu không phải trước đó Diệp Thành phản ứng nhanh thì bọn chúng đã banh xác rồi.

“Mẹ kiếp, là tên chết tiệt nào cài bẫy ở đây vậy?”, Hùng Nhị gào ầm lên.

Diệp Thành nheo mắt, quay lưng lại với Hùng Nhị, hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Vừa ra ngoài chưa lâu đã gặp phải rắc rối khiến hắn không khỏi lo lắng cho sự an nguy của bản thân trong chuyến đi này.

Vù, vù.

Vù, vù.

Trong màn đêm vang lên âm thanh kỳ lạ, từng luồng gió lạnh thổi tới mang theo mùi máu tanh.

“Có thể thoát khỏi trận pháp của ta, ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi”, theo sau tiếng cười lạnh lùng, một gã đàn ông vạm vỡ vác theo thanh đại đao đầu quỷ đi ra.

Tên này để tóc xoã, hõm mắt sâu, đôi mắt hằn lên từng đường máu đỏ, trên mặt còn những vết sẹo do dao, khắp người toàn khí tức bạo tàn, lại thêm khuôn mặt tôi độc chỉ cần nhìn là biết không lương thiện gì rồi.

“Cảnh giới Chân Dương”, cảm nhận được khí tức của gã đàn ông này để lộ, khuôn mặt Diệp Thành và Hùng Nhị khó coi hơn hẳn.

“Lấy túi đựng đồ ra, ta có thể cho các ngươi chết thoải mái hơn một chút”, gã đàn ông hung tàn kia vác theo đại đao từ từ đi tới.

Thấy vậy, Hùng Nhị liếc nhìn Diệp Thành: “Làm hay không?”

“Làm”, Diệp Thành khẽ gật đầu. Nếu như người nào khác nghe thấy thì không giật mình mới lạ. Cả hai tên một tên ở cảnh giới ngưng khí, một tên ở tầng một cảnh giới nhân nguyên mà dám đánh với cảnh giới chân dương.

Nếu như người nào đó ở cảnh giới chân dương nghe thấy thì hai tên này chắc chắn sẽ không thể sống nổi.

Thế nhưng khí tức của gã đàn ông này mặc dù rất mạnh nhưng lại không ổn định, chỉ cần nhìn là biết vừa mới đột phá lên cảnh giới chân dương chưa lâu.