Tiên Võ Đế Tôn

Chương 39: Tàng Thư Các 1






Phun ra một ngụm trọc khí, thân thể căng cứng của Diệp Thiên cũng giãn ra.

"Như vậy, tiếp theo thì là đả thông linh khiếu.

" Diệp Thiên mỉm cười, hắn đã thành công một nửa.

"Lại có chút đau nhức, kiên nhẫn một chút.

" Nghỉ ngơi một chút, Diệp Thiên lại tế ra chân khí, rót vào trong cơ thể Hổ Oa, sau đó vận chuyển trong kinh mạch của Hổ Oa, đánh thẳng vào bình phong chặn đường thông tới đan điền.

A.

!Lần đầu xung kích, trên mặt Hổ Oa hiện lên vẻ thống khổ.

Tiếp tục.

Diệp Thiên tiến dần từng bước, không dám khinh thường, bởi vì nếu không cẩn thận thì sẽ làm hại đến tính mạng của Hổ Oa.

Hắn rót chân khí vào Hổ Oa, chân khí đó giống như một thanh kiếm sắc bén không ngừng xung kích, lực trùng kích cũng từ yếu đến mạnh, trên mặt Hổ Oa đã đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nếu không phải Diệp Thiên dùng mê hương làm cho hắn ngủ say thì chắc chắn hắn sẽ bị đau đến tỉnh lại.


"Chịu đựng, có lẽ sẽ vì thế mà vận mệnh của ngươi sẽ thay đổi.

" Diệp Thiên còn đang điều khiển chân khí xung kích tầng bình phong đó.

Sắc trời đã gần đến lúc bình minh, lúc này, sắc mặt Diệp Thiên cũng có chút tái nhợt.

Ba!Khi một tiếng vang này vang lên trong cơ thể Hổ Oa, linh khiếu thông tới đan điền đã bị Diệp Thiên đả thông.

Đột nhiên, thiên địa linh khí dao động, nhao nhao chảy vào trong cơ thể Hổ Oa, tạo thành vòng xoáy linh khí, dường như tìm được chỗ tháo nước, thông qua từng cái lỗ chân lông toàn thân Hổ Oa mà rót vào trong cơ thể của hắn.

"Trời không phụ người có lòng.

" Diệp Thiên phun ra một ngụm trọc khí, không khỏi lau mồ hôi lạnh một cái.

Sắc trời đã sáng rõ.

Diệp Thiên không có nghỉ ngơi, hắn bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Trương Phong Niên và Hổ Oa.

Cửa phòng mở ra, Trương Phong Niên chống quải trượng run rẩy đi ra, nhìn thấy Diệp Thiên thì ôn hòa cười nói: "Chàng trai trẻ, dậy sớm vậy?""Không ngủ được nên dậy.

" Diệp Thiên bật cười lớn.

"Hiếm thấy có ai chăm chỉ như ngươi.

""Tiền bối nói đùa.

""Gia gia.

" Hai người đang nói chuyện thì bị Hổ Oa đột nhiên xông ra cắt ngang.

Hổ Oa có chút khó hiểu, đi tới bên cạnh Trương Phong Niên và Diệp Thiên, chỉ chỉ dòng khí quấn quanh người mình, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người: "Ta bị sao vậy, hình như có thứ gì đó đang tràn vào trong cơ thể của ta, toàn thân ấm áp.

""Linh khí.

" Trương Phong Niên đưa mắt xem xét thì có chút kinh ngạc, cuống quít kiểm tra thân thể Hổ Oa.

"Sao lại như vậy?" Trương Phong Niên ngạc nhiên.


"Ta ta có thể tu luyện?" Hổ Oa ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn Diệp Thiên và Trương Phong Niên.

"Có thể có thể, đương nhiên có thể.

" Trương Phong Niên còn kích động hơn trong tưởng tượng.

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là một tu sĩ.

" Diệp Thiên vỗ vỗ bả vai Hổ Oa.

"Ta là tu sĩ, ta là tu sĩ.

" Hổ Oa kích động nhảy cẫng, đúng là một đứa nhỏ thiên chân vô tà, lanh lợi chạy tới chạy lui trong Tiểu Linh Viên, cuối cùng còn chạy đến trước mặt con Linh thú tên Tiểu Ưng, khoa tay múa chân: "Tiểu Ưng, ta có thể tu luyện, sau này ta có thể bảo hộ ngươi.

"Oa oa!Dường như Tiểu Ưng có thể nghe hiểu, trong tiếng kêu cũng kèm theo vui sướng.

"Trời cao có mắt!" Trương Phong Niên vui vẻ ra mặt, nhìn Hổ Oa chạy tới chạy lui, trong nháy mắt khí sắc của hắn đã khá hơn nhiều, giống như là thoáng cái trẻ hơn vài tuổi.

Mà bên cạnh, Diệp Thiên lặng lẽ nhìn Hổ Oa.

Hắn cũng đang vui cho Hổ Oa, nhưng trong lòng của hắn cũng có chút mâu thuẫn.

Làm như vậy đúng là tốt cho hắn thật sao?Con đường mà tu sĩ phải đi khó khăn hơn phàm nhân nhiều, mà đi lên con đường này thì sẽ có được tuổi thọ lâu dài hơn phàm nhân nhưng mà kèm theo đó cũng có cô tịch.

Còn đường của tu sĩ tàn khốc hơn nhiều.

Diệp Thiên không biết mình tự tiện thay đổi vận mệnh của Hổ Oa là đúng hay sai, có lẽ khi Hổ Oa chân chính hiểu được con đường của tu sĩ gian khổ thì mới hiểu được, làm phàm nhân thì còn hạnh phúc hơn tu sĩ nhiều.

Ăn chút ít điểm tâm đơn giản, Diệp Thiên đi ra khỏi Tiểu Linh Viên.

Hôm nay, hắn không có khoác hắc bào.

Bởi vì hắn biết bây giờ hắn không cần phải che giấu nữa, đệ tử của ba đại chủ phong đã đánh tới khí thế hừng hực, cho dù hắn nhảy nhót tưng bừng xuất hiện trên Hằng Nhạc Linh Sơn thì cũng khó mà hấp dẫn được sự chú ý của ba đại chủ phong.

Nhưng mà sự xuất hiện của hắn vẫn khiến cho nhiều người chú ý.

"Người này! " Phàm là đệ tử Hằng Nhạc Tông nhìn thấy Diệp Thiên thì đều lộ vẻ khiếp sợ.


"Chịu hơn một trăm Hỏa Tiên mà lại khỏi nhanh như vậy?""Hắn là yêu nghiệt sao?""Toàn thân lại không có một chút vết thương nào, mới có mấy ngày thôi mà.

""Cái gì?" Nghe báo Diệp Thiên lại nhảy nhót tưng bừng xuất hiện, Doãn Chí Bình của Giới Luật Đường bỗng nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt không giấu được nỗi kinh hãi.

Không chỉ là hắn, Thiên Dương Phong, Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong, toàn bộ đệ tử ngoại môn và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông nghe được thì đều lộ vẻ kinh ngạc, hôm nay nữa thì mới có mấy ngày, toàn bộ vết thương đều khôi phục, từ khi Hằng Nhạc Tông lập tông đến nay chưa có ai làm được như hắn.

"Nhanh nhanh nhanh, đệ tử của Nhân Dương Phong và Thiên Dương Phong lại lên Phong Vân Đài đánh nhau.

""Nghe nói đệ tử của Địa Dương Phong cũng đi.

""Nghe nói lần này còn có đệ tử tu vi Nhân Nguyên cảnh tham chiến.

"Không lâu sau, mọi người tốp năm tốp ba vọt tới Phong Vân Đài.

Như vậy cũng có nghĩa là cảm xúc kinh ngạc khi Diệp Thiên phục hồi lại trong nháy mắt bị chuyện đệ tử của ba đại chủ phong đánh nhau ở Phong Vân Đài áp chế.

Phong Vân Đài đánh khí thế hừng hực nhưng Diệp Thiên cũng không có dừng bước lại.

Hôm nay là ngày Tàng Thư Các của Hằng Nhạc Tông mở ra cho đệ tử thực tập, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian đi xem náo nhiệt.

Diệp Thiên dừng bước trước một tòa lầu các đại khí bàng bạc.

Nếu so với trước đó thì hôm nay Tàng Thư Các yên tĩnh hơn nhiều, ngay cả một bóng người cũng không có, có lẽ bọn họ đều chạy tới Phong Vân Đài xem náo nhiệt.

"Không có cũng tốt, ở đây cũng yên tĩnh.

"Mỉm cười, Diệp Thiên cất bước đi vào Tàng Thư Các.

Trong Tàng Thư các tự thành một giới, rộng lớn vô cùng, hạo nhiên đại khí, trên từng hàng trên giá sách bày đầy quyển trục cổ, chừng hơn mười vạn, toàn bộ đều là do Hằng Nhạc Tông sưu tập được, mặc dù chỉ là hàng thứ nhất nhưng cũng rất quý giá.

.