Cái thìa của Nghiêu Trăn rơi thẳng xuống đĩa làm mẻ mất một miếng, cô từ từ ngẩng đầu lên, Trương Minh Côn chợt đứng bật dậy, ly rượu vang trong tay đổ ào xuống đầy đất.
Nét mặt ông ta tràn ngập vẻ kinh ngạc, có bi thương, có tiếc nuối.
Đợi đến khi Trương Minh Côn và tài xế vội vàng rời đi, cô vẫn còn chìm trong nỗi khiếp sợ. Đóng giả tiểu thư nhà họ Lý suốt vài tháng qua, cô và nhà họ Lý như có một mối ràng buộc thật sự, cộng thêm sự tồn tại của Lý Đông Phóng, càng khiến cô không thể nào thở nổi.
Cô thừa nhận, mình là một người trọng tình càm, Chu Tuấn từng nói, người trọng tình cảm thì cả đời sẽ bị tình cảm liên lụy.
“Truy cầu danh lợi cả đời người là vì cái gì, sinh không được mang đến, chết không thể mang đi, kết quả đều cất giữ trong hộp.” Chu Tuấn bùi ngùi, hỡ hừng lau khóe miệng.
Vừa dứt lời, anh ta thở dài một hơi đầy tiếc nuối.
Cô trừng mắt nhìn Chu Tuấn, chẳng còn tâm trạng nào để ăn nữa, đứng dậy đẩy ghế ra.
Chu Tuấn nhìn cô, “Có phải bây giờ em đang rất lo lắng cho anh ta không?”
“Ai?” Cô biết rõ mà vẫn cố hỏi.
“Lý Đông Phóng.”
Nghiêu Trăn không phủ nhận cũng không thừa nhận, hé môi nhìn anh ta.
Anh ta ngồi đó, nét mặt bình thản, thấy cô nhấc chân định rời đi, anh ta ném khăn tay sang một bên rồi nói, “Em không muốn nói gì ả?”
Nghiêu Trăn thở hắt ra, cụp mắt nhìn sàn nhà không chớp mắt, “Tôi không nhớ lúc đó được mấy tuổi, tôi đã học một bài thơ hiện đại, lúc ấy mùa đông vô cùng lạnh lẽo, hai tai sưng tấy cả lên, bài thơ đó tên là Những bài hát trong tù. Tôi còn nhớ rất rõ mấy câu đầu của bài thơ ấy, trong mấy năm qua vẫn luôn yêu thích nó, thậm chí có đôi khi tôi còn thấy nó như đang soi đường cho tôi…”
Chu Tuấn há miệng nhìn cô, không biết cô “hỏi một đằng trả lời một nẻo” có ý gì. Tuy anh ta không phải là người thô thiển nhưng cũng không có trí nhớ tốt như cô, nội dung trong sách giáo khoa đã quên sạch từ đời nào.
Ánh mắt đang nhìn sàn nhà của cô chợt dời sang nhìn anh, “Không phải anh muốn nghe tôi nói à.”
Cô cất giọng bình thản:
“Cửa cho người thì bị khóa chặt
Lỗ cho chó thì lại rộng mở
Một giọng nói bất chợt thét lên:
Chui ra đi, tôi cho cậu tự do!
Tôi khát vọng tự do,
Nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn biết.
Hình dáng người làm sao chui ra được từ lỗ chó!”
Hốc mắt cô đỏ hoe, “Tôi rất đồng cảm.”
Nghiêu Trăn nói, “Ban đầu tôi vốn không đồng ý hợp tác với mấy người, bây giờ ông cụ Lý cũng ra đi rồi. Mọi chuyện đã kết thúc, không còn liên quan gì đến tôi nữa.”
Chu Tuấn bất động nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng, “Từ ngày anh biết em, em là một người đa sầu đa cảm, đến giờ vẫn không thay đổi.”
Đa sầu đa cảm là do sầu nhiều.
Con người là một loài phức tạp, sở dĩ có thể trở thành kẻ thông trị địa cầu, xét đến nguyên nhân lớn nhất có thể cũng giống như “Thuyết hổ”*, không những mượn sức từ bên ngoài mà còn phải có trí tuệ, biết suy nghĩ. Vì thế con người có rất nhiều khía cạnh và cảm xúc phức tạp, anh ta có thể giam lỏng cơ thể của cô, nhưng không cách nào giam lỏng suy nghĩ của cô.
*Nghĩa nôm na là, muốn làm một chuyện gì đó thì ngoài trí tuệ ra còn phải có sức lực, và ngược lại.
Nếu một người mà ngay cả suy nghĩ của bản thân cũng không có, thì không thể xưng là con người được, nó chỉ như một con rối không có linh hồn.
Nghiêu Trăn cảm thấy, linh hồn giống như một ngọn lửa sinh mệnh, và thứ vận chuyển linh hồn chính là transformers.
Ngay cả sinh vật đơn bào như trùng đế giày còn có bản năng xu lợi tránh hại, cô là con người có suy nghĩ, dĩ nhiên sẽ chọn cho mình một con đường mơ ước, một người trong lòng mà mình ngưỡng mộ.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có người vội vàng đi vào, nói nhỏ bên tai anh ta vài câu. Nghiêu Trăn nhìn thấy sắc mặt anh ta sầm xuống, tay đang cầm ly rượu cũng run lên.
Người truyền tin lần này hạ giọng rất thấp, cô chỉ nghe thấy “cảnh sát”, “có chuyện”, ngoài ra không biết chuyện gì xảy ra.
Cô đoán có lẽ là chuyện liên quan đến Trương Minh Côn. Ông cụ Lý mất rồi, ghế chủ tịch tập đoàn họ Lý vẫn trống không, người có tâm tư hiển nhiên sẽ muốn hành động, tựa như Trương Minh Côn vậy. Nhưng có rất nhiều chuyện, người càng sốt ruột thì càng dễ mắc phải sai lầm.
Lần này thì hay rồi, tất cả mọi người đều mất ngủ.
Chu Tuấn không còn lòng dạ nào quan tâm tới cô nữa, anh ta vội vàng rời đi, bước chân đầy gấp gáp, bất cẩn va phải cái bàn khiến chén bát trên bàn lung lay, phát ra âm thanh lách cách.
Về đến phòng, chỗ cô ở khi xưa vẫn không thay đổi gì nhiều, ngoài bộ ga giường mới được đổi màu đen xám giống như phòng ngủ của đàn ông. Trông căn phòng có vẻ như khá mới mẻ, nhưng vào mùa này thì có hơi lạnh.
Lòng cô đang rất bất an, bần thần ngồi trên giường, thậm chí còn không dám đi tắm.
Cô lấy điện thoại ra nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng gọi điện cho Lý Đông Phóng, nhưng anh lại tắt máy.
Trái tim khẽ nảy lên, xem ra chuyện này là thật rồi.
Trên mạng chỉ thấy có vài bài báo đăng tin đồn, tin tức chính thức thì không thấy đâu. Các trang báo lớn đều đang trong trạng thái theo dõi, mấy trang báo chính thống không có tin tức xác thực cũng không dám đăng bài. Xem ra bộ phận quan hệ công chúng của nhà họ Lý rất biết cách khống chế dư luận.
Tuy nhiên lại có một tài khoản nổi tiếng đăng một bài báo dài mấy ngàn chữ, văn chương lưu loát, moi ra tất cả những người liên quan đến nhà họ Lý từ lớn đến nhỏ, phát ngôn bừa bãi.
Nghiêu Trăn đọc lướt qua một lần, cô thấy buồn cười, nhưng bên dưới lại bình luận khen ngợi không dứt, tuy nhiên cũng có những người vẫn giữ được lý trí phân tích sự mâu thuẫn từ những câu chữ.
Tóm lại, chuyện này nhanh chóng lọt vào hot search.
Mấy lời đồn đại trên mạng thật thật giả giả, thật sự không tìm ra được manh mối gì.
Trời bên ngoài dần ửng sáng, Nghiêu Trăn thiêm thiếp bên giường trong chốc lát. Cô ngủ không yên giấc, cứ có cảm giác sắp có chuyện xảy ra.
Cửa phòng bật mở, Vương Như Kim nhanh chân bước vào, cô bật dậy, thận trọng nhìn anh ta, nghĩ nghĩ rồi vội vàng đứng dậy.
“Trương Minh Côn nói, ông cụ đã qua đời thật rồi. Xin cô nén bi thương.”
Nghiêu Trăn không biết phải bày ra vẻ mặt gì, sững sờ nhìn anh ta.
Vương Như Kim nói tiếp, “Ông ta đã đọc di chúc. Toàn bộ số cổ phần trong tay ông cụ đều để lại cho Lý Đông Phóng và Lý Nguyệt.”
“Đây là chuyện đương nhiên.”
“Nhưng có dặn dò đặc biệt với Ninh Mật.”
“Sao cơ?”
Anh ta nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, nói nhỏ, “Hóa ra ngay từ đầu ông cụ đã không có ý định để lại cổ phần cho Lý Ninh Mật. Mỗi năm ông ấy để dành lại một phần tiền để mua quỹ, bây giờ chỉ có một tờ hợp đồng. Trong vòng đúng năm năm, lệch một ngày thì không có một xu.”
“…” Thế thì tốt rồi, tuyệt đối đừng để lại cổ phần.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra anh thật sự là nội gián.” Cô lấy lại tinh thần quan sát Vương Như Kim, “Anh là người của ai? Cảnh sát hay là…?”
Đối phương chỉ mỉm cười nhìn cô, không trả lời câu hỏi này mà xoay người rời đi, đến trước cửa thì nói, “Bên trên có chỉ thị, tôi đã bị bại lộ rồi nên phải rút lui.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em gái cô đã được đưa đến nơi an toàn.” Trước khi rời đi anh ta đã nói như thế.
Nghiêu Trăn hoàn toàn bất ngờ, nhưng sau khi bất ngờ qua đi cô liền thở phào nhẹ nhõm, giống như có một sợi dây thừng thắt chặt cổ mình, rồi bỗng nhiên có người giúp cô cởi dây ra, có thể hít thở lại bình thường.
Cô nhìn anh ta, tính hỏi chuyện thêm thì đối phương đã lách mình bước ra ngoài. Nguy hiểm gần kề, Nghiêu Trăn cũng biết nằm vùng luôn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, vì thế không dám để lộ ra.
Vương Như Kim vừa ra khỏi liền nhìn thấy sau lưng mình có bóng người. Trời lúc này vẫn còn chưa sáng hẳn, người trên đường còn vắng, anh bước nhanh đến một góc khuất phía trước, thế nhưng xe đã bị người ta động tay, nổ máy hoài vẫn không được. Chu Tuấn phản ứng khá nhanh, hành động cũng rất nhanh.
Đóng cửa xe lại đã thấy vài người cầm vũ khí trong tay, hằm hằm nhìn anh ta.
“Vương Như Kim, mày biết bọn tao kỵ nhất là bị phản bội mà, mau theo bọn tao về, mọi ngươi đều là huynh đệ, mày đừng để bọn tao phải ra tay.”
“Nói nhảm nhí làm gì, nó là cớm chứ chẳng phải huynh đệ của chúng ta.”
Người đứng bên cạnh nắm chặt con dao trong tay, bước chân di chuyển vài bước như có thể xông lên bất cứ lúc nào.
Vương Như Kim lẳng lặng nhìn bọn họ, “Đúng là một đám liều mạng, ở đây mà tụi bây cũng dám ra tay à.”
Anh nhìn sang camrera giám sát ở góc đường, tối đen như mực không thấy ánh sáng. Không ngoài dự đoán, camera bị bọn họ động tay, ba bốn người kia không còn kiên nhẫn nữa, cầm vũ khí xông tới.
Chỗ bọn họ ở bên ngoài, khá gần với vùng ngoại thành, đừng nói bây giờ vắng người, ngay cả ban ngày cũng ít người qua lại. Đây là nơi yêu thích của những người có thân phận giống như Chu Tuấn.
Thân thủ của Vương Như Kim rất khá, vừa nhấc chân lên liền đạp một tên té sấp xuống, tên đó thảm thiết kêu rên một buổi trời mà vẫn không bò dậy nổi, nhưng đối phương người đông thế mạnh, trong tay lại thủ sẵn dao, chỉ cần bất cẩn một tí là gặp bất lợi ngay.
Sau vài chiêu, trên tay anh đã bị thương một nhát, vết thương không sâu nhưng quần áo đã bị rách. Cơn đau ảnh hưởng đến khả năng phát huy cho nên khí thế của anh dần yếu đi, trên trán toát mồ hôi lạnh. Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay anh lại phải nộp mạng vào tay mấy tên lâu la này sao?
Vương Như Kim dần dần rơi vào thế hạ phong, có người cầm dao toan đâm thẳng về phía anh ta, anh ta tránh không kịp, trong lòng lạnh toát.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ, Lâm Hựu mặc thường phục chạy đến, theo sau có vài người mặc đồng phục cảnh sát, anh ta bắn một phát súng lên trời, mấy tên kia hoảng sợ đứng im trong nháy mắt.
“Đứng im!”
“Không được nhúc nhích!”
Cảnh sát sau lưng quát lớn, vội vàng lấy còng tay ra tóm gọn bọn giang hồ này.
Vương Như Kim lau mồ hôi trên trán, đi sang bắt tay, “Biệt danh kim loại quý.”
Lâm Hựu cười, “Lời nhắn trong bệnh viện là anh nhắn lại đấy à?”
“Đúng vậy, chính là tôi.”
“…”
Bên phía Nghiêu Trăn vẫn sóng êm biển lặng, Vương Như Kim chỉ mới rời khỏi được một lát, phía trong viện bắt đầu ồn ào không biết có phải do bên cảnh sát có hành động gì, khiến bọn họ trở nên bối rối.
Vừa đẩy cửa phòng định ra ngoài, Chu Tuấn chợt bước vào, cô giật mình, ngơ ngác nhìn anh ta.
Chu Tuấn nhìn đồng hồ, “Em đi theo anh chứ?”
Cô hỏi, “Đi đâu?”
“Xuất ngoại, hoặc sang Hong Kong.”
Đúng lúc này cô lại nghe thấy Lưu Tam gào to, hô hoán cảnh sát đã ập đến đây, bên ngoài rối bời, tan tác như chim vỡ tổ, hiển nhiên đã trong tình trạng tan đàn xẻ nghé.
Nghiêu Trăn nhìn anh, tuy cô không biết có chuyện gì, nhưng cũng đoán được Chu Tuấn đã mất thế, anh ta muốn xuất ngoại hoặc trốn sang Hong Kong.
“Tôi không đi.”
“Tại sao?”
“Hai ta không giống nhau…” Nghiêu Trăn nói, “Tôi rất ghét những ngày tháng như thế này, tôi muốn ổn định, muốn được sống một cuộc sống như một người bình thường. Anh hãy mặc kệ tôi, mau đi đi.”
Chu Tuấn chợt châm một điếu thuốc, nhả ra một làn khói, cánh tay còn lại bất chợt kéo cổ cô xuống, anh ta cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Nghiêu Trăn muốn giãy ra nhưng không địch lại sức anh ta. Chu Tuấn mạnh mẽ cắn môi cô, đưa đầu lưỡi tiến vào.
Nghiêu Trăn cắn mạnh vào đầu lưỡi của anh ta, lầm bầm mắng chửi.
Anh ta buông ra ngay lập tức, đưa tay xoa xoa khóe môi bị cô cắn, “Em nhớ cho kỹ, anh là ân nhân của em. Nếu không có anh thì em đã trở thành gái ở hội sở Lan rồi. Mặc kệ là lúc nào, anh vẫn là ân nhân của em. Đời này là em thiếu nợ anh.”
Khóe mắt cô đỏ hoe, “Anh yên tâm, tôi luôn nhớ kỹ. Nếu anh không thoát được, thanh minh hằng năm tôi sẽ đi thăm anh.”
Lời này có hơi chói tai, Chu Tuấn không thích nghe, nhưng anh ta có thể nhìn thấy sự chân thành từ trong ánh mắt của cô, chỉ biết cười khổ, “Mẹ nó, anh đâu phải cha của em.”
Chu Tuấn vốn muốn dẫn cô đi, nhưng không ngờ cảnh sát lại ập tới nhanh như thế. Anh ta và Lưu Tam đã là mục tiêu quá lớn, thực sự không cho phép anh ta mạo hiểm.
Cảnh sát đã đến nơi, chắc chắn bọn họ đã kiểm soát xuất nhập cảnh, người trên giang hồ đều hiểu câu thỏ khôn có ba hang. Cũng may là anh ta và Lưu Tam còn thân phận khác. Điền Quân thì anh ta đành mặc kệ, bây giờ có nói đến tình nghĩa anh em thì anh ta cũng hữu tâm vô lực.
Anh ta có địa vị như ngày hôm nay thì cũng đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng anh ta rõ ràng nhận ra lần này vô cùng nghiêm trọng, cả nước đang thanh lọc xã hội đen, tình thế này khác hẳn với nững năm qua.
Anh ta đã cảnh cáo Điền Quân từ sớm, khó khăn lắm mới thoát khỏi đầm lầy, tuyệt đối đừng rơi vào đó một lần nữa. Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn không thoát tội, có thoát ra thì vẫn phải trả giá.
Anh ta không phải là người tham sống sợ chết.
Lưu Tam đứng ngoài gõ cửa thúc giục.
Anh ta nhìn Nghiêu Trăn, “Em tự lo cho bản thân nhé.”
Nghiêu Trăn im lặng nhìn anh, anh suy nghĩ một lúc liền móc ra một khẩu súng từ sau lưng, “Anh phải xuất cảnh, không cần tới thứ này, cho em đấy.”
Cô khoát tay không dám nhận, “Tôi không cần. Anh ném đi đi, tôi không muốn bên người tôi có bất kỳ vật cấm nào khi cảnh sát ập vào.”
Anh ta cười, “Em muốn ngồi đây chờ bị bắt thật à?”
“Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật.”